Những cơn gió lạnh thấu xương cũng không làm dịu đi trái tim xao động của của các cô gái chàng trai trẻ, trong sự hồi hổi và căng thẳng, kỳ thi cuối kỳ cũng đã đến như dự kiến, sau kỳ thi này chính là kỳ nghỉ đông quý giá.
Lục Miên mặc chiếc áo khoác trắng đến trường từ sớm, trên tay cầm cuốn từ vựng tiếng Anh, ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ trước tòa dạy học để học thuộc từ vực trong gió lạnh. Các phòng thi cuối kỳ đã được sắp xếp ổn thỏa, mỗi lớp đã đánh dấu chỗ ngồi, trước khi thi thì không thể vào lớp, vì thế, học sinh tập trung thành từng tốp năm tốp ba, thuận tiện cho việc trao đổi và việc đoán đề là không thể thiếu.
Lúc này, Hứa Gia Trạch đi về phía cô.
Sau lần solo trước đó, cậu ta đã chủ động giữ khoảng cách với Lục Miên, không gọi điện cho cô thường xuyên như trước, nhưng ít nhất hai người vẫn duy trì mối quan hệ như bạn bè.
"Xem lần này trong hai chúng ta, ai sẽ có thể giành được hạng nhất."
"Hy vọng là cậu." Lục Miên nói.
"Không có tự tin như vậy?" Hứa Gia Trạch cười nhạt, để lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, không thể phủ nhật, cậu ta trời sinh đã rất tuấn tú nho nhã, môi hồng răng trắng.
"Không phải." Lục Miên lắc đầu, ánh mắt từ quyển sách chuyển sang khuôn mặt Hứa Gia Trạch: "Nếu cậu giành được hạng nhất, vậy thì tai tôi sẽ yên bình, thanh tịnh rồi."
Từ xa, mấy người Hạ Kiêu Dương và Phương Khai Vũ đang đi về phía Lục Miên, Hứa Gia Trạch liền nói: "Vậy tôi đi tìm phòng thi đây, cậu cố gắng nhé."
"Oke."
Hạ Kiêu Dương đi đến trước mặt Lục Miên, nhìn bóng lưng Hứa Gia Trạch từ xa mà hỏi: "Sao tên đó cứ như âm hồn bất tán vậy."
"Cậu ta bây giờ cứ nhìn thấy các cậu liền trốn, khát vọng sống vẫn cao lắm."
"Tên đó có ý đồ xấu, Miên tỷ, cậu bớt tiếp xúc với cậu ta thì hơn." Hạ Kiêu Dương bĩu môi, tức giận nói.
"Từ Trầm người ta còn chưa quản Miên Miên kết giao với ai, cậu lo lắng như vậy để làm gì hả!" Đường Tô từ phía sau Hạ Kiêu Dương bước ra, chọc vào đầu cậu ta nói: "Có thời gian rảnh rỗi vậy thì học thêm từ vựng đi."
Từ xa, Lục Miên đã nhìn thấy Từ Trầm đang đạp xe từ cổng trường vào, dáng người cao lớn, cô vội vàng đứng dậy, nói với hai người: "Tớ đi trước nhé, chúc các cậu may mắn."
"Phòng thi còn chưa mở, cậu ấy đi đâu thế?" Hạ Kiêu Dương nhìn bóng dáng Lục Miên rời đi, ngơ ngác hỏi.
"Cậu nói xem?" Đường Tô nhún nhún vai.
Quả nhiên, cô chạy về phía chỗ để xe đạp, Từ Trầm đã khóa xong xe, thấy cô vui vẻ nhảy nhót chạy tới, anh liền lấy một chiếc bình giữ nhiệt trong cặp ra đưa cho cô.
"Hả?" Lục Miên cầm lấy bình giữ nhiệt, bên trong đựng sữa đậu nành nóng hổi: "Không dùng cốc dùng một lần kia nữa sao?"
"Bây giờ trời lạnh, cái kia không giữ nhiệt." Từ Trầm giải thích.
"Đây là bình của cậu à?" Lục Miên ôm bình giữ nhiệt trong tay hỏi.
"Là của tớ."
"Đã dùng qua?"
Từ Trầm "ừm" một cách không mấy tự nhiên.
Lục Miên bỗng nhiên mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ màu trắng.
"Cậu có cần phải cười đến mức như lang sói vậy không." Từ Trầm đi tới, đưa tay vén tóc mái cho cô.
Xoa xoa sờ sờ một lúc, đầu Lục Miên có chút choáng váng.
Từ Trầm và Lục Miên cùng nhau đi về phía tòa giảng đường, anh cúi đầu nhìn chiếc bình giữ nhiệt của mình bị cô ôm chặt, đột nhiên có một dự cảm không lành, e rằng trinh tiết của chiếc bình này không giữ được nữa rồi. =)))))))))))))) Anh lo cho anh trước đi
Trong bầu không khí nôn nóng không yên, phòng thi cuối cùng cũng được mở ra, hai người bị phân vào hai phòng thi khác nhau. Hành lang cách đó khá xa, Lục Miên dặn dò Từ Trầm: "Sau khi làm xong nhất định phải nhớ kiểm tra lại cẩn thận."
"Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!