ục Miên đi ra khỏi phòng học, Hứa Gia Trạch đang đứng ở ngoài hành lang, xung quanh có rất nhiều bạn học thích hóng chuyện vây quanh, Lục Miên lạnh mặt đi xuống cầu thang, Hứa Gia Trạch cũng đi theo cô xuống tầng, đi đến một góc vắng vẻ, cậu ta bước tới, muốn vén tóc Lục Miên lên để nhìn mặt cô, nhưng Lục Miên lùi lại vài bước, không cho cậu ta chạm vào, mặt không chút biểu cảm nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Cô gái kia tên là Vương Kỳ, lớp 11, là một nữ du côn, vô pháp vô thiên, cô ta theo đuổi tôi gần 3 tháng rồi, hôm qua lại đến lớp để chặn tôi, tôi bị cô ta làm phiền điên lên, liền thuận miệng bịa chuyện tôi đã có người mình thích, cô ta không tin, tôi liền nói tên của cậu." Ánh mắt Hứa Gia Trạch dịu dàng nhìn xuống, đau lòng nhìn cô: "Thật sự xin lỗi cậu, không ngờ lại gây ra cho cậu phiền phức lớn đến như vậy."
"Tốt nhất là cậu nên làm sáng tỏ chuyện này, tôi không muốn sau này lại có thêm rắc rối nữa." Lục Miên cứng rắn nói, sau đó xoay người đi lên tầng.
"Ừm, tôi sẽ làm sáng tỏ." Hứa Gia Trạch ở phía sau gọi lại: "Hay là tôi đi cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra?"
"Không cần, tôi đi rồi." Lục Miên không quay đầu lại, đáp.
"Vậy tiền thuốc….." Cậu ta còn chưa nói hết liền ngừng lại, chợt nhận ra chút Lục Miên cũng chẳng thiếu chút tiền thuốc này, thế là liền đổi lời: "Vậy để tôi mời cậu một bữa, coi như là bồi tội, bằng không lương tâm tôi sẽ bị cắn rứt."
"Hứa Gia Trạch." Lục Miên quay đầu lại nhìn cậu ta, ngữ khí cực kỳ cứng rắn: "Tôi thực sự không có thời gian để an ủi lương tâm cậu, chỉ cần chuyện này có thể giải quyết là được, lớp 12 rồi, mọi người đều không muốn bị phân tâm bởi những chuyện khác, tôi cũng không trách cậu." Nói xong, Lục Miên không ngoảnh lại mà đi thẳng lên tầng.
–
Tan học, Hạ Kiêu Dương đi ba bước đuổi kịp Từ Trầm, nói với anh: "Cậu nhờ tớ nghe ngóng tin tức của cô gái kia, tớ nhờ người bạn tìm được rồi, lớp 11-6, gọi là Vương Kỳ, nhà ở ngõ hẻm Tam Lý."
Từ Trầm gật đầu: "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Ngõ hẻm Tam Lý."
…..
Những ngôi nhà ba tầng cũ nát nối thành từng dãy từng dãy, con ngõ hẻm nhỏ tối tăm, tỏa ra mùi bùn đất cùng rác rưởi hôi thối, trên trời thỉnh thoảng có một hai con chim bay qua, chớp mắt biến mất giữa ranh giới của bầu trời và các tòa nhà.
Vương Kỳ lấy bã kẹo cao su ra khỏi miệng, nhào nặn một vài cái rồi bôi vào bức tường tối đen.
Đi vào một con hẻm, một chàng trai cao 1m85 mặc áo đen đang đứng ở góc tường, điếu thuốc trên tay chậm rãi cháy đến tàn.
Khi Vương Kỳ bước vào ngõ hẻm, không khỏi nhìn anh thêm vài lần, dáng vẻ anh cao gầy, đường nét trên khuôn mặt hắn cực kỳ sắc bén, có chút tái nhợt, ngũ quan không tính là quá tinh xảo, thậm chí còn có chút hoang dã, nhưng khi kết hợp lại, thì trông cực kỳ đẹp trai, thậm chí còn mê người hơn cả Hứa Gia Trạch – người mà cô ta theo đuổi bấy lâu nay.
Khi Vương Kỳ đi ngang qua anh, anh huýt sáo một cách ngả ngớn, tiếng sáo vang vọng trong con hẻm vắng.
Ngay lúc cô ta đi qua anh, Từ Trầm ấn tàn thuốc vào tường, bình tĩnh nói: "Này."
Giọng anh khàn khàn trầm thấp, Vương Kỳ không khỏi dừng bước, quay đầu lại nhìn anh, khóe miệng cong lên một nụ cười khinh khỉnh: "Anh đẹp trai, có chuyện gì à?"
"Vương Kỳ đúng không?"
Ánh mắt Vương Kỳ hiện lên một tia kinh ngạc, tiếp sau đó là một tia vui mừng, không ngờ anh chàng đẹp trai này là đến tìm mình.
"Đúng, tôi là Vương Kỳ." Cô ta còn chưa nói xong, đã chú ý đến một chàng trai cao lớn khác từ trong ngõ đi ra, đứng ở bên cạnh cô ta, sắc mặt cả hai người đều không mấy thiện cảm.
Vương Kỳ có chút căng thẳng: "Các anh, tìm tôi có việc gì?"
Từ Trầm đi thẳng về phía Vương Kỳ, Vương Kỳ liên tục lùi lại phía sau, phía sau có Hạ Kiêu Dương chặn đường cô ta, túm chặt lấy cổ áo cô ta, ấn mạnh vào tường.
Vương Kỳ hét lên một tiếng chói tai, sau lưng đau đớn, cô ta không ngờ hai người đàn ông này lại dám động thủ với cô ta, cô ta hoảng sợ hét lên: "Con mẹ nó, chúng mày chán sống rồi à mà dám gây sự với tao!"
Từ Trầm lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa, chậm rãi rít một hơi, sau đó đưa tàn thuốc đến gần mặt Vương Kỳ, cô ta mở to hai mắt, con ngươi màu đen nhìn xuống, trơ mắt nhìn tàn thuốc đang cháy kia rơi xuống gần má mình, làn da của cô ta thậm chí có thể cảm nhận được sức nóng bỏng từ tàn thuốc.
"Không…. Không cần!" Vương Kỳ bị dọa sợ mất mật, nước mắt chảy dài, ngữ điệu cũng hạ thấp xuống, nức nở: "Xin các cậu buông tha cho tôi."
"Đi xin lỗi Lục Miên, sau này nếu gặp cô ấy ở trường thì phải đi đường vòng." Từ Trầm mặt không chút cảm xúc liếc nhìn cô ta: "Có làm được không?"
Vương Kỳ hoảng sợ, gật đầu như gà mổ thóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!