Chương 21: (Vô Đề)

Vài ngày sau, kết quả kỳ thi thử đã được công bố cho toàn trường.

Lục Miên vừa đến lớp học, đã nghe thấy Hạ Kiêu Dương từ bên ngoài lớp học chạy đến, thở hổn hển, phi đến chỗ ngồi rồi uống liền mấy ngụm nước: "Công bố rồi! Công bố rồi!" Cậu sáng sớm đã chạy đến chỗ bảng thông báo, ngồi xổm ở đó chờ thầy cô dán thông tin điểm số lên.

"Lục Miên đứng hạng nhất! Top 1 toàn khối!" Giọng của cậu rất to, tất cả các bạn học đều quay đầu lại, bắt đầu ríu rít thảo luận. Lục Miên – người cả năm 12 vẫn luôn top 2, không ngờ lần này cô lại đạt hạng nhất trong kỳ thi.

"Từ Trầm thì sao?" Lục Miên túm lấy góc áo của Hạ Kiêu Dương khẩn trương hỏi.

Hạ Kiêu Dương lại bắt đầu uống nước ừng ực, Lục Miên không thể đợi được nữa liền chạy ra khỏi lớp học. Suýt chút nữa đụng phải Trịnh Mẫn ở cửa, nhìn thấy bóng lưng Lục Miên chạy như bay đến bảng thông báo, Trịnh Mẫn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nghĩ cô chắc chắn rất nóng lòng muốn xem kết quả của mình thế nào.  

Lần này thành tích của Trịnh Mẫn đã tụt dốc, trước đây cô ta vẫn luôn đứng top 3 toàn lớp, lần này tụt xuống top 5, và thứ hạng toàn khối cũng tụt xuống hơn 30 hạng. Điều này đã cho cô ta một sự đả kích vô cùng lớn, nhìn thấy tên của Lục Miên đứng đầu danh sách, cô ta gần như muốn ngất đi….

Lục Miên đếm từng học sinh trong lớp, đến đúng vị trí thứ 20, liền nhìn thấy tên của Từ Trầm!

"A!" Cô hưng phấn kêu lên, anh thành công rồi! Top 20 của lớp!

Các bạn xung quanh cũng đều biết cô, còn tưởng rằng cô rất vui khi nhìn thấy kết của hạng nhất của mình, họ ghé tai vào nhau sôi nổi thảo luận.

Ánh mắt Lục Miên tiếp tục nhìn xuống dưới, Hạ Kiêu Dương không nằm trong top 30, tên của cậu ở top 35, nhưng so với thành tích top 50 lúc trước thì đây đã là tiết bộ cực lớn rồi, mà Đường Tô cũng lọt vào top 10 toàn lớp.

Khóe môi Lục Miên cong lên, mọi người đều phát huy rất tốt, cô lại nhìn lại bảng xếp hạng, tìm cái tên luôn đè đầu cưỡi cổ cô trong mỗi kỳ thi, giờ đây cái tên này đã rơi xuống phía sau cô.

Cái tên này, là Hứa Gia Trạch.

"Nếu sớm biết cậu sẽ vượt qua tôi, ngày đó tôi đã không cho cậu mượn bút chì 2B." Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Lục Miên quay đầu lại, nhìn thấy chàng trai ngồi sau lưng cô trong phòng thi hôm ấy.

"Ồ? Cậu là Hứa Gia Trạch."

"Chính xác." Hứa Gia Trạch nhún vai, nhìn về phía bảng danh sách xếp hạng, nói: "Được đấy, thi môn KHTH đến muộn, phút chót mới điền xong tờ đáp án, vậy là vẫn có thể đạt được hạng nhất toàn khối."

"Chỉ là may mắn thôi." Lục Miên cảm thấy người này không mấy vui vẻ, nghĩ lại cũng thấy đúng, vị trí top 1 giữ vững được lâu như vậy lại bị người khác chiếm được, mà giây phút cuối cùng trong phòng thi cũng là cậu ta giúp đỡ cô, là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu thôi.

"Không phải ai cũng có loại may mắn vượt qua được tôi." Cậu ta liếc nhìn cô nói: "Tóm lại, tôi biết cậu rồi, Lục Miên, kỳ thi thử lần 2 lần 3, chúng ta lại tranh." Hứa Gia Trạch quay người đi về phía tòa giảng đường.

"Tôi vẫn thấy kỳ thi Đại học quan trọng hơn." Lục Miên không muốn nhận lời thách đấu của cậu ta.

"Cậu sợ không giữ được vị trí top 1 chứ gì?" Hứa Gia Trạch đi được vài bước, quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.

"…."

Tâm trạng vui vẻ của Lục Miên không bị Hứa Gia Trạch phá hỏng, sau tiết đọc sách buổi sáng, thầy chủ nhiệm đã đến lớp học, có thể nhìn ra được thầy đang rất vui vẻ: "Kỳ thi thử lần này, thành tích chung của lớp chúng ta rất tiến bộ, đặc biệt là một vài bạn trong lớp, thầy muốn cả lớp chúng ta nhiệt liệt khen ngợi." 

Sau đó thầy gọi tên Từ Trầm và Hạ Kiêu Dương, vẻ mặt của Từ Trầm vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng ý cười của Hạ Kiêu Dương đã vén đến mang tai, mặc dù không lọt vào top 30, nhưng cho dù là mời phụ huynh, cũng là mời tới để khen ngợi cậu.

"Đương nhiên, cũng có một số bạn thành tích thụt lùi, thầy sẽ không nhắc tên từng người một." Vẻ mặt của lão Trần trở lại dáng vẻ nghiêm túc, nhìn sang Trịnh Mẫn: "Chỉ còn hơn 100 ngày nữa, tâm tư của các em nhất định phải đặt vào việc học tập, những bạn học sinh thi tốt thì không thể kiêu ngạo đắc ý, học sinh thi không tốt thì tiếp tục nỗ lực cố gắng…."

Lần này, Lục Miên trực tiếp trước mặt Từ Trầm viết ra phép trừ giữa điểm số của hai người họ, 79 điểm, khoảng cách của bọn họ chỉ kém 79 điểm.

"Khoảng cách này, vẫn còn có thể được rút ngắn lại." Lục Miên ngước mắt lên nhìn Từ Trầm, nghiêm túc cổ vũ anh.

"Dễ như trở bàn tay." Từ Trầm trả lời.

"Thật?"

"Ừm, chỉ cần cậu điền sai 1 phần tờ đáp án, liền có thể trực tiếp cưỡi tên lửa đến phía sau cùng tớ."

"…."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!