"Kính thưa các thầy cô, các bạn học sinh thân mến: Chào mọi người! Mùa hè đã đến, cái nắng nóng như thiêu như đốt có thể xâm chiếm cơ thể chúng ta, nhưng không thể ngăn cản chúng ta bước chân vào kỳ thi đại học. 3 năm trôi qua như một cái chớp mắt, không biết từ khi nào, chúng ta chỉ còn cách kỳ thi đại học 200 ngày nữa."
"Nhớ lại quá khứ, chúng ta có sự theo đuổi bất chấp trong mùa xuân giá lạnh, có những bước chân gian nan trong trời mưa giông bão, có thanh âm đọc sách vang vọng trong những phiến là rào rạc, có bóng lưng kiên định đương đầu mọi khó khăn."
……
"Các bạn, chúng ta hãy phấn đấu trong 200 ngày này, để giấc mơ của chúng ta chắp cánh bay lên vào tháng 6, để hoài bão và trí tuệ tỏa sáng vào tháng 6, và để ngày 7 tháng 6 năm sau được mãi mãi khắc ghi vào lịch sử của Hạ Trung."
Cái nóng của buổi sáng giữa hè bắt đầu dâng cao, sau khi Lục Miên đọc xong lời tuyên thệ, hai má cô vẫn hơi ửng hồng vì căng thẳng, cô ngước mắt nhìn xuống phía dưới, hơn 900 học sinh trong đồng phục xanh trắng đang đồng loạt vỗ tay, như sóng biển dâng trào.
Cô ngượng ngùng trả lại mic cho thầy chủ nhiệm, sau đó bước xuống bục trở lại sân trường, về khu vực ngồi của lớp mình, rồi nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Những sự lo lắng và căng thẳng trong lòng Lục Miên vẫn còn chưa dịu xuống, thì Đường Tô bên cạnh đã sáp lại gần: "Miên Miên, vừa rồi khi cậu đọc lời tuyên thệ, phía sau có mấy tên con trai nói xấu cậu đấy."
Đường Tô có khuôn mặt xinh xắn, làn da cô ấy dưới ánh sáng mặt trời trắng nõn lạ thường, môi có tô một lớp son mỏng, môi hồng răng trắng, chúm cha chúm chím: "Bọn Lộ An, Phan Phi, Khổng Hướng Văn nói cậu giả…." chữ cuối cùng kia, cô ấy không nói ra.
Mấy tên nam sinh được xếp ngồi ở hàng cuối cùng này đa số đều là thành tích không tốt.
Không phải những người điểm kém, sẽ nhất định ghét những người điểm cao, nhưng bọn họ lại đặc biệt ghét Lục Miên, luôn cảm thấy cô ra vẻ thanh cao, giả tạo.
"Đọc cái mọe gì thế…nghe buồn nôn quá…."
Mấy tên nam sinh ở hàng sau thì thầm hơi lớn.
Lục Miên không để ý tới bọn họ, lấy từ trong cặp ra một tập thơ cổ nhỏ phải học thuộc lòng để ôn thi đại học, Đường Tô ở bên cạnh, an ủi nói: "Bài tuyên thệ này của cậu viết rất hay, mình nghe còn thấy nhiệt huyết sôi trào, không hổ là đại biểu môn Văn của lớp chúng ta."
"Mình chép trên mạng đấy." Khuôn mặt Lục Miên thanh tú, ánh mắt trong veo sâu thẳm, có một sức mạnh khiến người ta chìm đắm, cô thản nhiên nhìn sang Đường Tô: "Tối qua mình vốn là muốn tự viết, nhưng kết quả lại ngủ quên mất."
"Bây giờ thì thành tích ghê gớm đấy, chắc gì tương lai đã tìm được một công việc tốt cơ chứ…."
Giọng nói ở hàng sau càng lúc càng gay gắt chói tai, nếu không phải có lão Trần – chủ nhiệm lớp đang đứng ở đầu hàng, thì Đường Tô nhất định sẽ chạy xuống cuối hàng đòi lại công bằng cho Lục Miên, mấy tên nam sinh này, không có chút phong độ nào cả, suốt ngày trừ chơi game ra thì còn lại chỉ biết chọc con gái, nói ai không tìm được công việc thế?
"Mặc dù điểm số không nhất thiết phải gắn liền với công việc, nhưng Lục Miên có lợi thế gia đình, sau này chỉ cần cố gắng…. Đây chính là nguyên nhân khiến khoảng cách giữa các tầng lớp xã hội và con người với nhau ngày càng xa cách." Một giọng nói đầy từ tính vang lên, người nói chính là bạn trai của Đường Tô – Hạ Kiêu Dương, à đương nhiên…. là bạn trai bí mật rồi.
Khóe miệng Đường Tô tràn ra ý cười, Lục Miên quay đầu nhìn Hạ Kiêu Dương, nhưng ánh mắt cô lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Từ Trầm bên cạnh Hạ Kiêu Dương, anh dường như đang nhìn cô.
Lục Miên vội vàng quay đầu lại, nhịp tim cô còn đập nhanh hơn cả lúc đứng trên sân khấu, không thể bình tĩnh lại được…..
Suốt buổi lễ tuyên thệ buổi sáng, sắc đỏ trên mặt Lục Miên vẫn không hề phai đi.
Sau lễ tuyên thệ, Đường Tô và Lục Miên nắm tay nhau trở về lớp học, Từ Trầm và Hạ Kiêu Dương đi tới trước mặt bọn họ, Hạ Kiêu Dương trong tay ôm một quả bóng rổ, cao hơn Từ Trầm một cái đầu, rõ ràng là cường tráng hơn anh nhiều, Từ Trầm cao gầy, mặc bộ đồng phục rộng thùng thình đi bên cạnh Hạ Kiêu Dương, nhìn tổng thể thì không quá hài hòa, nhưng thực ra hai người lại là anh em bạn bè thân thiết.
Tất nhiên, trong lớp cũng có một số hủ nữ nói đùa rằng quan hệ của hai người tốt đến mức giống hệt như gay, mặc dù Hạ Kiêu Dương có lợi thế về thể chất mạnh mẽ, nhưng các bạn nữ đều nhất trí cho rằng Hạ Kiêu Dương là thụ, Từ Trầm mới là công.
Đây là một loại cảm giác, ừm, trực giác duy nhất chỉ hủ nữ mới có, loại trực giác này đến từ khí chất lạnh lùng xa cách của Từ Trầm, lãnh đạm nhưng không quá vô vị.
Đi ngang qua sân bóng rổ, Hạ Kiêu Dương trong nhóm người thực hiện động tác 3 bước ném bóng vào rổ, khiến cho các bạn nữ phải la hét chói tai, cậu đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác, nghe nói cậu được các bạn nữ lớp khác bầu chọn là hotboy của khối 12.
Tuy nhiên Lục Miên không cho là vậy, cô lén liếc nhìn bóng dáng cao gầy của Từ Trầm đang đứng dưới gốc cây, ánh nắng sớm mai từ cành cây chiếu xuống phủ lên mặt anh một tầng sáng nhạt. Anh lãnh đạm, trầm tĩnh, ánh mắt chuyển động theo quả bóng rổ trong tay Hạ Kiêu Dương, nhưng lại không tham gia vào "buổi trình diễn cá nhân" của Hạ Kiêu Dương.
Hạ Kiêu Dương giống như ánh nắng gắt giữa ngày hè, ấm áp dễ chịu thiêu đốt những người xung quanh, nhưng trong mắt Lục Miên, Từ Trầm giống như một con thú đang ngủ đông, không ai biết khi nào anh sẽ thức tỉnh, sau khi tỉnh lại sẽ có bộ dáng thế nào.
Tâm tư của thiếu nữ, vẫn luôn tinh tế và đầy tính nghệ thuật, đặc biệt là khi trong lòng chứa đựng những tâm sự.
Sau khi trở về lớp học, Lục Miên được lão Trần chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng, đơn giản chỉ là động viên cô, khuyên cô đừng nóng vội mà hãy kiên định vững vàng trong năm học cuối cùng này.
"Lục Miên, em là ứng cử viên sáng giá có thể thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, thầy đặt rất nhiều kỳ vọng vào em."
Lão Trần là một người đàn ông thô lỗ đã hơn 40 tuổi, thầy luôn mặc một chiếc áo sơ mi đỏ, hay nhét áo vào trong quần âu, để lộ thắt lưng da cá sấu và đôi tất dưới đôi giày da. Có một lần, đèn trong lớp học bị hỏng, lão Trần đã xắn tay áo lên và tự mình thay đèn, dưới ánh đèn là bàn học của Đường Tô, khi cô trơ mắt nhìn lão Trần cởi giày ra, để lộ đôi tất chân màu da ngắn cũn, dẫm lên bàn của cô ấy để thay bóng đèn, nội tâm cô ấy như sụp đổ…..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!