Chương 19: (Vô Đề)

Cửa tiệm này…. Có thể thấy từ cách trang hoàng và bố trí bên trong, giá cả chắc chắn không hề rẻ.

Đúng lúc Lục Miên chuẩn bị rời đi, đột nhiên cô dừng lại, xuyên qua cửa kính, cô nhìn thấy La Mạn Thanh!

Lục Miên vội vàng kéo Từ Trầm né sang một bên, dựa lưng vào tường, sau đó lại như kẻ trộm liếc nhìn vào trong cửa tiệm, quả nhiên đúng là La Mạn Thanh! Bà cũng đang đi mua quần áo ở bên trong, nhưng không phải đi một mình, Lục Miên nhìn thấy, bên cạnh bà còn có một người đàn ông mặc vest, trẻ hơn Lục Thời Huân một chút, chắc khoảng hơn 50 tuổi, dáng người thấp hơn Lục Thời Huân.

La Mạn Thanh đang nắm tay ông ta đi dạo quanh cửa tiệm, động tác thân mật, chuyện trò vui vẻ, Lục Miên chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười lộng lẫy như vậy trên khuôn mặt của mẹ cô….

Lúc này, bắt gặp được cảnh tượng ngoại tình của bà, Lục Miên rất kinh ngạc với sự bình tĩnh như lúc này của mình…..

Hoặc có lẽ…. cô đã sớm phát hiện ra manh mối, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.

Từ Trầm cũng nhìn theo ánh mắt của cô, có chút khó hiểu.

Lục Miên quay người đi về phía đường lớn, Từ Trầm cũng không hỏi nhiều, đi cùng cô, mà Lục Miên đi được vài bước, như nhớ ra điều gì đó, liền quay lại, cầm điện thoại lên, chĩa camera vào trong cửa hàng chụp "tách" một cái, trong bức ảnh có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của La Mạn Thanh cùng với bóng lưng của người đàn ông kia, hai người rất thân mật.

Cô cất điện thoại đi, kéo Từ Trầm rời khỏi chỗ này.

"Mẹ cậu?" Trên đường, Từ Trầm hỏi.

"Ừm….." Lục Miên thấp giọng trả lời, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Từ Trầm cũng không biết phải an ủi cô thế nào, có lẽ cô cũng không cần sự an ủi, chỉ nói: "Ừm, chụp lại bằng chứng, chiêu này đỉnh đấy."

Lục Miên thật sự không muốn cười, nhưng vẫn bị anh làm cho bật cười.

"Khi có cơ hội thích hợp, tớ sẽ gửi cho bố tớ." Cô tuyệt đối sẽ không bao che cho La Mạn Thanh, một bên tiêu xài phung phí tiền của Lục Thời Huân, một bên yêu đương qua lại với người đàn ông khác.

"Cơ hội này không dễ tìm đâu." Từ Trầm nhún vai: "Tốt nhất là đợi bà ấy ép cậu làm chuyện mà cậu không muốn làm."

"Cậu, cái người này, đúng là xấu xa."

"Chứ cậu cũng…. không hề ngoan."

Đêm đó, Lục Miên mất ngủ, vẫn luôn chú ý tới động tĩnh ở dưới tầng, La Mạn Thanh lại đi cả đêm không về.

Ngày hôm sau, cô đến trường với quầng thâm dưới mắt, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, chuyện này còn chưa xong thì chuyện khác lại kéo tới.

Sau tiết đọc buổi sáng, lão Trần mặt mũi u ám bước vào lớp học, vừa nhìn thấy vẻ mặt như muốn đóng băng này của thầy, nội tâm của mọi người trong lớp đều thót lên, đến thở cũng không dám thở ra.

"Từ Trầm, Lục Miên, hai người đến văn phòng của tôi." Lão Trần nói xong liền xoay người đi ra khỏi lớp học.

Các bạn học sinh nhìn nhau đầy hoang mang, chuyện thầy chủ nhiệm lớp tìm Từ Trầm là điều bình thường, nhưng Lục Miên…..

Lục Miên và Từ Trầm đứng trước bàn giáo viên, lão Trần không để ý tới họn họ, ông cầm theo một chồng sách bài tập, đang phê điểm. Mãi cho đến khi chuông vào lớp kêu lên, mà thầy từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào.

Lục Miên rất thấp thỏm, cô sợ giáo viên biết chuyện của cô và Từ Trầm, mặc dù căn bản giữa hai người không có bất cứ chuyện gì.

Trong mắt thầy cô giáo và phụ huynh, yêu sớm là tội lỗi. Nhưng việc thích một ai đó lại nằm ngoài tầm kiểm soát của cô….

Lão Trần đúng là am hiểu chiến thuật tâm lý, hai người cứ im lặng đứng trước bàn, tầm hơn 20 phút sau, ông mới chậm rãi đặt cây bút đỏ xuống, ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn hai người: "Có biết vì sao mà tôi gọi hai em đến đây không?"

Lúc này, Lục Miên đã sớm tâm loạn như ma, còn Từ Trầm…. ánh mắt sâu thẳm, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.

"Là các em tự khai ra, hay là để tôi nói. Nếu như các em tự khai, thì khi xử lý chuyện này tôi sẽ cân nhắc thái độ thành khẩn của các em."

Lục Miên cắn môi dưới, không nói lời nào, Từ Trầm tự nhiên cũng không nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!