Chương 17: (Vô Đề)

Khi tan học, Lục Miên cởi áo ra đưa lại cho Từ Trầm, Từ Trầm đang thu dọn sách vở nên thuận tay cầm lấy luôn, cùng nhét vào trong cặp, Lục Miên nghiêm mặt, cầm cặp sách đi về phía cửa sau.

"Này." Anh gọi cô: "Vẫn còn giận à?"

"Không có." Trong lòng Lục Miên thầm nghĩ, cô không có sức lực tức giận với anh, còn vô số bài tập và đề kiểm tra đang chờ cô tới giải quyết,

"Ồ." Anh nghiêng người lôi kéo cổ tay cô: "Đừng hẹp hòi như vậy mà."

"Ai hẹp hòi!" Lục Miên quay người trừng mắt nhìn anh.

Từ Trầm ôm trán, bất đắc dĩ nói: "Tớ hẹp hòi." (3 phần bất lực, 7 phần như 3, mê =)))))

Sắc mặt Lục Miên hơi dịu đi, cô thích nhìn vẻ mặt bất lực của anh.

"Không tức giận nữa?" Anh hỏi.

Không dễ dàng vậy đâu….

"Hạ Kiêu Dương nói cuối tuần cùng nhau lập team?" Cô quay người lại, ánh mắt u ám sâu thẳm nhìn anh.

"Ừm, nhưng xét đến việc kỳ thi thử sắp đến rồi….." 

Từ Trầm còn chưa nói xong đã nghe thấy Lục Miên nói: "Được, sau khi chơi xong, cậu mời tớ đi ăn, coi như bồi thường."

"Bồi thường việc trì hoãn thời gian học của cậu?" Từ Trầm cùng cô đi ra khỏi lớp học.

"Bồi thường cho sự vô lễ của cậu hôm nay!!!" Lục Miên đẩy anh một cái, lớn tiếng nói.

"Tớ cho cậu mượn áo khoác mà vẫn còn vô lễ à!" Từ Trầm cũng phân cao thấp với cô, bước chân đến gần cô: "Cậu còn chưa nói cảm ơn tớ đâu."

"Là cậu chủ động cho tớ mượn chứ không phải tớ chủ động muốn mượn."

Lục Miên còn chưa nói xong thì Từ Trầm đã xoay người lại, trực tiếp chắn ngang trước mặt cô, duỗi tay vây cô trong góc tường: "Rốt cuộc là ai chủ động, hửm?"

Hơi thở gần trong gang tấc, khuôn mặt của anh phóng to, cứng rắn mà xa lạ, sắc mặt Lục Miên đỏ bừng, đưa tay nhỏ bé đẩy anh ra, quay người bỏ chạy.

Nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, khóe miệng Từ Trầm cong lên một nụ cười nhạt.

Sáng cuối tuần, Lục Thời Huân lại phải bay ra nước ngoài, gần đây ông đang chuẩn bị định phát triển một biệt thự nghỉ dưỡng trên một hòn đảo du lịch ở khu vực Đông Nam Á, cần ông đích thân đi kiểm tra và liên hệ với ban quản lý cấp cao. Lục Miên dậy sớm, giúp Lục Thời Huân thu dọn hành lý.

"Bố, con đưa bố ra sân bay nhé." Lục Miên ôm hành lý đứng ở cửa.

"Không cần đâu, con là người bận rộn, sao bố có thể chiếm dụng thời gian của con được!" Lục Thời Huân cầm lấy hành lý trong tay Lục Miên, xoa xoa đầu cô: "Ngoài việc học ra, phải chú ý đến sức khỏe, bài tập chưa làm xong thì để mai làm, đừng thức đêm. Bố không có yêu cầu nào với con, cái gì mà Thanh Hoa Bắc Đại, đừng nghe những lời đó của giáo viên, chất lượng không khí ở Bắc Kinh thật sự quá tệ.

Chỉ cần chọn trường đại học và thành phố mà con thích, điều quan trọng nhất là, con cần giữ tâm trạng luôn vui vẻ, bố nỗ lực kiếm tiền cũng là vì cho con có một cuộc sống tốt hơn, không chỉ về mặt vật chất, mà còn về tinh thần."

Lục Miên gật đầu, đúng lúc này, La Mạn Thanh đi xuống từ cầu thang: "Sao ông có thể nói những lời như vậy với con gái mình? Bây giờ đang là lớp 12, là thời điểm quan trọng nhất, không thể thả lỏng thoải mái. Ông nói những lời này, chẳng phải là cho con bé có lý do để lười biếng sao? Có tiền mà không có học thức, sau này sẽ bị người ta coi thường."

Lục Thời Huân đứng thẳng người lên, Lục Miên chú ý tới ánh mắt ông nhìn La Mạn Thanh ngày càng trộn lẫn một chút chán ghét.

"Con gái của tôi, tôi chỉ hy vọng nó có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, những thứ khác đều là vật ngoài thân." Lục Thời Huân hừ lạnh một tiếng nói.

"Nếu giáo dục con gái như ông, sau này con bé có thể làm ra trò trống gì cơ chứ?" La Mạn Thanh kích động nói: "Bây giờ ở những gia đình hào môn thế gia, đứa nào cũng đều học rộng tài cao, còn rất nhiều đứa đi du học nước ngoài. Còn ông thì không cần con gái phải học tập nhiều, thi vào một trường đại học bình thường, sau này không có năng lực gì thì làm sao có thể thừa kế tài sản của gia đình?

Làm sao có thể xứng đôi với những công tử thiếu gia nhà quyền quý."

"Miên Miên có thể làm bất cứ điều gì mà con bé muốn. Nếu con bé có hứng thú với kinh doanh, tôi có thể giao công ty cho con bé, còn nếu không hứng thú thì tôi cũng không ép buộc. Còn có…." Lục Thời Huân liếc nhìn La Mạn Thanh một cách đầy giễu cợt: "Con gái của tôi không cần xứng đôi với bất cứ ai, con bé thích ai thì cùng người đó yêu đương. Chẳng lẽ phải giống như bà, gả vào hào môn, bà có cảm thấy mình đang sống hạnh phúc không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!