Khi cửa phòng vừa đóng lại, Lục Miên đã lặng lẽ mở mắt ra.
"Cậu không cần phải nghĩ cách lừa tớ, tớ đã tỉnh từ lâu rồi."
Lục Miên nhàn nhạt nói, cô chỉ đang đợi Đường Tô kéo Hạ Kiêu Dương rời đi, cô và cô ấy là bạn thân nhiều năm, chút ăn ý đó tất nhiên vẫn phải có.
"Con gái, đôi khi thông minh quá cũng là một loại phiền toái." Từ Trầm đứng dậy từ bệ cửa sổ, đi đến bên cạnh giường, đứng từ trên cao nhìn xuống cô.
Lục Miên từ trên giường ngồi bật dậy, dùng hai tay chải thẳng mái tóc dài đen hiện đang rối bù của mình, cụp mắt xuống, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt mũi đỏ bừng: "Cậu muốn nghe chính miệng tớ nói sao?"
"Lục Miên, cậu có hiểu tớ không?" Thanh âm của Từ Trầm rất thấp, nét dịu dàng trong mắt dần dần biến mất.
"Nếu cậu đồng ý cho tớ cơ hội này." Lục Miên ngẩng đầu nhìn anh.
Từ Trầm nhếch khóe miệng lên, ngồi xuống mép giường, quay đầu lại đối mặt với cô: "Trong vườn hoa ngày đó, cậu cũng đã nhìn thấy rồi, tớ ấy à…. cũng chả phải người tốt lành gì."
Hô hấp Lục Miên cứng lại, nghĩ tới cảnh anh và Trương Dã hôn nhau, chính là nụ hôn bá đạo và cuồng dã như vậy.
"Cậu muốn hiểu tớ, vậy làm thế nào để hiểu?" Anh quay người lại, cúi người về phía cô, từ từ tiến lại gần, ánh mắt nhìn cô đầy bức bách. Anh tiến, cô lùi, hai người cứ gần nhau trong gang tấc, cả người cô bị anh vây lại, trên giường khách sạn, cảnh tượng cùng tư thế, hơi thở ái muội và không khí nóng bỏng nhanh chóng lan rộng.
"Là tìm hiểu như này sao?" Từ Trầm trầm giọng mê hoặc hỏi, anh nắm lấy tay của Lục Miên, bàn tay cô nhỏ nhắn mềm mại như thỏ con, bị anh cưỡng chế kéo tới đặt lên nút cài ở thắt lưng của anh.
Lục Miên bị Từ Trầm lúc này làm cho sợ hãi, đây có phải là Từ Trầm mà cô biết không?
Cô không ngừng rút tay lại, nhưng Từ Trầm vẫn không buông ra, anh nhìn Lục Miên, ở khoảng cách gần, hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, Lục Miên quay mặt đi, nhắm mắt lại, lông mi hơi run lên vì sợ hãi.
Từ Trầm đột nhiên buông tay cô ra, đứng thẳng người dậy.
Bỗng nhiên bị buông ra, Lục Miên không kịp suy nghĩ đã ngay lập tức leo xuống giường, vội vàng đi giày, chộp lấy túi xách rồi chạy ra khỏi phòng.
Hôm nay liên tiếp bị dọa sợ mấy lần, trái tim cô đã gần đến giới hạn của sự chịu đựng, nếu như lại thêm nữa, chắc sẽ sụp đổ mất…..
Cửa phòng bị đóng sầm lại, Từ Trầm nằm trên giường, nhìn trần nhà….. Hơi ấm và hương thơm của cô vẫn còn đọng lại trên giường.
Khi bình tĩnh lại, anh mới nhớ ra, hôm nay cô trang điểm, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài thẳng tắp, thật sự rất đẹp!
Từ Trầm cau mày, trong lòng có chút bực bội, hành vi tồi tệ vừa rồi là cố ý dọa cô chạy, thậm chí là cắt đứt ý niệm của cô dành cho anh, nhưng khi thực sự như vậy, trong lòng anh lại cảm thấy có chút trống rỗng…..
Sau khi bình tĩnh lại tâm trạng, Từ Trầm đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi bước ra khỏi phòng, tuy nhiên cửa phòng còn chưa đóng anh đã nhìn thấy Lục Miên đang đứng dựa lưng vào tường trên hành lang.
Từ Trầm sửng sốt một hồi: "Không phải là bị dọa chạy rồi sao?"
Lục Miên lắc đầu: "Không phải, chỉ là vừa rồi tớ chưa chuẩn bị tốt."
Từ Trầm một lần nữa đánh giá lại cô gái nhỏ này, dáng người nhỏ nhắn, hơi gầy nhưng trên người cô, lại có một nguồn sức mạnh to lớn, sức mạnh này tỏa ra từ đôi mắt nâu màu hạt dẻ của cô, khác với Lục Miên thường ngày, nhất thời khiến Từ Trầm cũng có chút bối rối.
"Bây giờ….." Anh nói.
"Bây giờ tớ chuẩn bị tốt rồi." Lục Miên nói xong, cô nắm lấy tay của Từ Trầm, kéo anh vào lại phòng, đóng cửa lại, kéo anh đến giường, dùng sức đẩy thật mạnh, muốn đẩy anh xuống giường, nhưng Từ Trầm không nhúc nhích.
Lục Miên lại đẩy một hồi, nhưng anh vẫn không động đậy, chỉ cúi đầu nhìn cô, lộ ra ánh mắt khó hiểu.
"Cậu…. cậu ngồi xuống đi." Lục Miên đỏ mặt nói.
Từ Trầm cuối cùng cũng nghe lời ngồi xuống mép giường, còn Lục Miên thì đứng, bây giờ cô cao hơn anh một chút.
Từ Trầm đặt hai tay lên giường, mở to đôi mắt tò mò nhìn cô: "Cậu chuẩn bị tốt cái gì?"
"Cậu nhắm mắt lại." Lục Miên bị anh nhìn đến mức đỏ mặt tía tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!