Chương 14: (Vô Đề)

Đường Tô liên tục gọi cho Lục Miên 5 6 cuộc điện thoại, nhưng đều bị cúp mắt, cuối cùng còn trực tiếp tắt máy. Điều này khiến nội tâm Đường Tô dấy lên một đợt sợ hãi, xảy ra chuyện rồi….

Đường Tô lập tức liên lạc với Hạ Kiêu Dương, vừa nói vừa khóc, nói nửa ngày trời cũng xem như là biểu đạt rõ được ý định nói của mình: Lục Miên đi gặp bạn trên mạng, tưởng người bạn kia là Từ Trầm, nhưng hóa ra không phải vậy, bây giờ cô ấy cũng không còn liên lạc được với Lục Miên nữa…..

Hạ Kiêu Dương ngay lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc này, lập tức gọi điện cho Từ Trầm và giải thích ngắn gọn sự việc.

Cuộc điện thoại tiếp theo mà Đường Tô nhận được là từ một số điện thoại lạ, kết quả phát hiện ra là Từ Trầm gọi đến: "Từ Trầm, làm sao bây giờ! Tớ không thể liên lạc được với Miên Miên nữa rồi, cậu ấy nhất định xảy ra chuyện gì rồi! Huhuhu…. đều tại tớ không ngăn cậu ấy lại…"

"Hít một hơi thật sâu, đừng vội vàng…." Giọng nói của Từ Trầm ở đầu dây bên kia vẫn cực kỳ điềm tĩnh, Đường Tô cứ nghe vậy mà làm theo, quả nhiên là đã bĩnh tĩnh lại hơn nhiều.

"Bây giờ, cậu hãy nhớ lại xem, những gì mà Lục Miên đã nói với cậu trước đó, về người bạn trên mạng kia, thời gian nào, địa điểm nào, đừng bỏ lỡ bất cứ manh mối nào." 

Đường Tô nhắm mắt cố nhớ lại, hôm qua cô cùng Lục Miên nói về chuyện này, nhưng cô đã quên rất nhiều chi tiết, cô lại khóc đến mức suy sụp: "Không được Từ Trầm, Lục Miên chỉ nói với tớ đó là một quán cà phê tại trung tâm thành phố, cũng không nói cụ thể là quán nào cả!"

"Mấy giờ họ gặp nhau?"

"Hình như…. hình như là 3 giờ chiều."

Từ Trầm nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 3 giờ 40 rồi.

"Đường Tô, cậu nhớ lại xem, cái hôm Lục Miên hỏi cậu về việc tớ đi chơi ở quán nét Thanh Phong ấy, rốt cuộc là ngày nào?"

Đường Tô nhắm mắt liều mạng nhớ lại, chuyện đã xảy ra hơn nửa tháng rồi, cô làm sao mà nhớ được cơ chứ. Đột nhiên, như nhớ tới cái gì đó, liền nhảy ra khỏi giường, chạy đến bàn học, mở ngăn kéo, lục lọi một hồi tìm được một cuống vé xem phim, cô nhớ hôm đó cô và Hạ Kiêu Dương đi xem phim. Mỗi lần cùng Hạ Kiêu Dương đi xem phim cô đều giữ lại cuống vé làm kỷ niệm, bây giờ cô cực kỳ hạnh phúc vì mình đã có thói quen này.

Hôm đó phim họ xem là một bộ phim kinh dị, vậy nên ấn tượng của Đường Tô vô cùng sâu sắc, tìm được cuống vé, cô đọc ra thời gian: "Là…là ngày 13 tháng 9."

"Được rồi, cảm ơn." Từ Trầm lập tức cúp điện thoại, khi anh nhận được tin nhắn của Hạ Kiêu Dương thì đã đang ở quán net rồi, vậy nên anh không chút chậm trễ, trực tiếp đăng nhập vào tài khoản ngân hàng của mình, tra cứu thông tin giao dịch ngày 13 tháng 9, tìm số thẻ của người dùng đã gửi cho anh vào tối đó.

Người chơi hôm đó mà Lục Miên tưởng nhầm là anh, rất có thể chính là người mà anh đã đánh thăng cấp đó.

Anh lại đi đến quầy tính tiền của quán net, bấm số điện thoại của Hạ Kiêu Dương: "Kiêu Dương, tớ nhớ cậu từng nói, bố cậu có quan hệ với ngân hàng Kỳ Phong phải không….."

"Tớ có nói thế à?" Đến Hạ Kiêu Dương còn không nhớ, vậy mà anh vẫn còn nhớ: "Ông ấy đúng là cổ đông lớn của ngân hàng Kỳ Phong, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Lục Miên! Bây giờ đang cấp bách thế này, cậu lại còn quan tâm đến cái này sao?"

"Cái người bạn qua mạng mà Lục Miên đi gặp đã sử dụng thẻ của ngân hàng Kỳ Phong. Tớ cần tìm thông tin danh tính của anh ta, đặc biệt là số điện thoại và địa chỉ!" Từ Trầm nói: "Đúng là việc cấp bách, vậy nên bây giờ…. phải có ngay lập tức!" Ngữ điệu của anh nhấn mạnh.

"Được được, tớ sẽ tìm bố tớ ngay! Chỉ là vài cuộc điện thoại thôi, cậu đừng lo, cho tớ số thẻ ngân hàng!"

Từ Trầm đọc ra một chuỗi số.

Trong mấy phút tiếp theo sau khi Hạ Kiêu Dương cúp máy, Từ Trầm cảm thấy cả thế giới đều tối tăm. Anh cảm nhận được từng nhịp tim, từng nhịp đều giống như tiếng chuông trước giờ hành quyết, từng chút, từng chút gõ mạnh vào tâm hồn anh.

Bình thường, giữa ngân hàng và người dùng có thỏa thuận bảo mật, thông tin của người dùng sẽ không dễ dàng bị tiết lộ… Vì vậy Từ Trầm như đang đứng trên bờ vực của sự tuyệt vọng, nếu như bên Hạ Kiêu Dương không thể lấy được thông tin, vậy anh cũng thật sự không có khả năng tìm ra được tên kia trong thời gian ngắn như vậy…..

Mấy phút sau, Hạ Kiêu Dương gửi cho anh số điện thoại và địa chỉ qua QQ.

"Lão Từ, thông tin đây…. Vậy Miên tỷ giao cho cậu nhé, nhất định phải tìm được cậu ấy nha!"

Từ Trầm tắt máy tính bước đến quầy thu ngân của quán net, anh nhấc điện thoại bàn lên và gọi cho người kia,

Hơn 10 giây sau, người kia nhấc máy: "Alo."

"Alo, ai thế?"

Trong điện thoại, Từ Trầm nghe thấy tiếng nói vọng lại cùng với hơi thở dồn dập của hắn ta…..

"Tiên sinh, tôi bên chuyển phát nhanh, đơn hàng của ngài đã đến rồi, mời ngài xuống lầu nhận hàng." Từ Trầm thăm dò nói.

"Ông đây không có đặt hàng! Cậu có nhầm không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!