Chương 13: (Vô Đề)

Lục Miên cảm thấy hồi cấp 3 của mình, mặc dù đôi khi cô có chút hơi nghiêm túc, nhưng nhìn chung cô cũng không phải là một cô gái ngốc. Nhưng chỉ cần là những chuyện liên quan đến Từ Trầm, thì chỉ số IQ và hành vi cư xử của cô thực sự khiến cô lúc trưởng thành phải xấu hổ mỗi khi nhớ lại.

Trong game, cấp độ của Lục Miên đã tăng lên cấp 10, hầu hết các trận đấu đôi thì Từ Trầm đều đánh cùng cô, tương tác giữa Lục Miên và Từ Trầm ngày càng mật thiết hơn. Loại cảm giác này giống như họ đang ở một thế giới khác, hai người đã trở thành bạn tri kỷ, có thể tâm sự với nhau bất cứ điều gì.

Cuối cùng vào một buổi chiều cuối tuần nào đó, Từ Trầm đã gửi cho Lục Miên một lời mời hy vọng hai người họ có thể gặp mặt.

Trước đó trong game, hai người cũng đã đều xác nhận rằng họ là người Hạ Thành, mặc dù Lục Miên đã biết trước nhưng cô vẫn phải giả vờ rằng cuộc gặp gỡ với anh trong game chỉ là một sự tình cờ.

Trương Ái Linh đã viết trong cuốn tiểu thuyết "Yêu" chỉ có 300 từ của mình: "Trong ngàn vạn người gặp được người mình muốn gặp, trong ngàn vạn năm giữa sự mênh mông vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước, chỉ vừa khéo đuổi kịp, lại chẳng biết nói gì, chỉ khẽ hỏi một câu: "Ồ, anh cũng ở đây sao?"

Đây chính là hiệu quả mà Lục Miên mong muốn, khiến mọi thứ dường như là sự an bài của số phận, là duyên phận đưa hai người đến với nhau, không sớm cũng không muộn, đúng lúc kịp gặp nhau, đây chính là sự bắt đầu.

Lục Miên đồng ý với lời mời của Từ Trầm, chiều thứ 7 gặp anh tại một quán cafe ở trung tâm thành phố.

Chiều thứ 6 sau khi tan học, Lục Miên liền kéo Đường Tô đi ra ngoài mua sắm, cô muốn mua chiếc váy cuối cùng cho mùa hè này.

"Ý cậu là, mối quan hệ của cậu với Từ Trầm trong game sắp phát triển ra ngoài đời rồi?" Đường Tô ngồi trên ghế sofa trong cửa hàng quần áo hỏi, ánh mắt nhìn Lục Miên đang thử váy trước gương.

"Đúng vậy, tớ chuẩn bị đi gặp mặt cậu ấy, sau đó tỏ ra vui mừng khi biết hóa ra là bạn cùng lớp, sau đó…." Cô giơ chiếc váy dài lên xoay một vòng trước gương: "Sau đó chúng tớ sẽ bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên."

"Hẹn hò cái gì! Cậu cho rằng Từ Trầm là kẻ ngốc à, chắc chắn cậu ấy đã đoán được cậu đang cố ý quyến rũ cậu ấy." Đường Tô vừa nhai trà sữa như một thói quen vừa nói: "Trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, tùy tiện kết bạn trong game vậy mà có thể là bạn cùng lớp được."

Cho dù là đã biết, Lục Miên nghĩ kỹ lại, trong game, nếu nói đến chuyện quyến rũ, thì Từ Trầm mới là người chủ động hơn một chút.

"Tớ thấy cậu thích cậu ấy, thật sự là sắp tẩu hỏa nhập ma rồi." Đường Tô lắc đầu, cùng Lục Miên đi ra khỏi cửa hàng quần áo: "Thích một người sao lại phải phức tạp như vậy, cậu trực tiếp tỏ tình với cậu ấy, nếu cậu ấy đồng ý thì hai người ở bên nhau, còn nếu không đồng ý thì dễ hợp dễ tan thôi."

"Làm sao lại có thể đơn giản như vậy!" Lục Miên lắc đầu thở dài: "Nếu mà dễ hợp dễ tan thì đó không phải là tình yêu đích thực."

Sau khi nghe câu trả lời của Lục Miên, Đường Tô có chút hoang mang: "Vậy theo cậu, tình yêu đích thực là gì?"

"Tình yêu đích thực chính là…." Lục Miên suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc nói: "Hoặc là sống, hoặc là chết…."

Đêm đó, Lục Miên hưng phấn đến nỗi mất ngủ. Cô đã phác họa lại khung cảnh sau cuộc gặp gỡ ngày mai vô số lần trong đầu, thậm chí còn lặp đi lặp lại trong đầu những lời muốn nói rất nhiều lần.

Khó khăn lắm mới chờ đến bình minh, Lục Miên đứng dậy, nhìn quầng thâm mắt như gấu trúc của mình trước gương, liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Cô dành cả buổi sáng để ngủ bù, buổi trưa khi tỉnh dậy, sắc mặt cuối cùng cũng khá hơn nhiều, cô vội vàng tắm rửa thay quần áo, thậm chí còn trang điểm nhẹ nhàng đến mức khó nhận ra, mặc chiếc váy dài mới mua hôm qua.

Lúc ăn trưa, ánh mắt sắc bén của La Mạn Thanh như có như không mà đánh giá Lục Miên, nhạy bén nhận ra hôm nay con gái bà có trang điểm, không chỉ như vậy, lại còn mặc một chiếc váy mới.

"Chiều nay đi đâu à?" La Mạn Thanh như vô ý hỏi.

"Đi ra ngoài ạ." Lục Miên có chút chột dạ, La Mạn Thanh là một người phụ nữ rất tinh tế, cho dù là ngoại hình hay cách giao tiếp, vậy nên chút tâm tư nhỏ bé của con gái cũng khó mà qua được mặt bà.

"Đi chơi với bạn cùng lớp à?"

"Vâng ạ." Lục Miên lại ăn thêm một miếng cơm.

"Bạn nam hay nữ?"

"Đều có ạ." Lục Miên bịa chuyện: "Hôm nay là sinh nhật bạn cùng lớp con, mọi người đã hẹn nhau đi hát." Cô đã trang điểm và ăn mặc như thế này, không thể nói là đi thư viện được.

"Đi hát à? KTV sao? Chỗ đó cũng cho phép học sinh vào sao?"

"Là KTV nghiêm túc mà mẹ!"

"Mấy đứa nhỏ học hành mệt mỏi nên đi ra ngoài thư giãn một chút, sao bà lại cứ truy hỏi nghiêm túc như thế?" Lục Thời Huân cuối cùng cũng mở miệng, Lục Miên cảm kích nhìn ông một cái.

"Tôi không phải là…. sợ con bé yêu sớm sao." Lục Miên cuối cùng cũng hạ giọng, dù sao Lục Thời Huân mới là chủ của gia đình này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!