Chương 11: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Lục Miên bị đau bụng mà tỉnh dậy.

Nhận thấy có thể là "bà dì" đến thăm, cô chật vật đứng dậy khỏi giường, mở tủ lấy một gói băng vệ sinh rồi đi dép lê vào phòng vệ sinh. Quả nhiên là "bà dì" đến, hơn nữa còn mang theo một loạt những cảm giác khó chịu, không thể chống cự, bụng của Lục Miên đau như kim đâm.

Thím Chu đã chuẩn bị nước đường đỏ cho cô, quan tâm hỏi cô có muốn xin nghỉ học hay không, Lục Miên lắc đầu: "Không sao đâu ạ, cháu chỉ ngồi trong lớp thôi, cũng không quá khó chịu."

Trước khi đến trường, cô còn đặc biệt cầm theo một gói băng vệ sinh cho vào cặp, ngày đầu tiên sẽ ra khá nhiều.

Trên xe bus xóc nảy, Lục Miên cảm giác được phía dưới như có một cơn sóng dâng trào cuồn cuộn…. khó khăn lắm mới đến trường, Lục Miên chưa kịp đặt cặp xuống, liền đi vào phòng vệ sinh, may mắn băng vệ sinh thấm hút rất tốt, không có làm bẩn quần cô.

Sau khi thay băng vệ sinh, cảm giác như được tái sinh vậy.

Trở lại lớp học, cô lấy sách Ngữ Văn luyện đọc buổi sáng ra và bắt đầu học thuộc thơ.

"Qua sông hái phù dung.

Đầm lan nhiều cỏ ngát.

Hái rồi biết tặng ai?

Ngoảnh đầu vọng cố hương.

Nhớ tới người xa cách.

Đường dài sao xa tắp.

Chung lòng mà ly biệt.

Suốt đời u hoài mãi." (Bản dịch Diệp Luyến Hoa)

"Chung lòng mà ly biệt, suốt đời u hoài mãi…." Đọc đến đây, Lục Miên đột nhiên giật mình, dường như linh cảm được điều gì đó, nhưng cô cũng không thể giải thích được loại cảm giác hỗn loạn đó….

Từ phía xa, Từ Trầm cầm bình nước từ lối đi bước ra, Lục Miên ngây người nhìn theo anh, Từ Trầm chú ý đến ánh mắt của Lục Miên, vừa uống nước vừa nói: "Sắc mặt cậu sao trắng bệch vậy? Tối qua đi bắt ma?"

Lục Miên lắc đầu, sau đó đưa bình giữ nhiệt của mình cho Từ Trầm: "Bạn học Từ, có thể lấy giúp tớ một bình nước ấm không?"

Từ Trầm cầm lấy bình của Lục Miên, xoay người đi đến máy lọc nước, cúi người xuống lấy một bình nước ấm rồi quay lại đưa cho cô.

"Bạn học Từ, người ta cũng muốn." Hạ Kiêu Dương lấy chai nước rỗng của mình ra ném về phía Từ Trầm, Từ Trầm làm động tác ném bóng vào rổ, trực tiếp ném chai nước vào thùng rác: "Đặc quyền chỉ dành cho các chị em."

"Đáng ghét!"

Tiết thứ 3 là tiết thể dục, Đường Tô nhìn Lục Miên đang ôm bụng với vẻ mặt lo lắng quan tâm: "Tớ xin giáo viên nghỉ tiết này giúp cậu nhé, cậu cứ ở trong lớp nghỉ ngơi thật tốt."

"Không cần đâu, tớ có thể tự đi xin phép giáo viên, thuận tiện đến phòng y tế xin một ít thuốc." Sắc mặt Lục Miên trắng bệch, ngay cả môi cũng bắt đầu tái nhợt….

"Cậu có đi được không? Hay để tớ đỡ cậu đi?"

"Không sao, cũng không phải là bệnh gì nghiêm trọng." Lục Miên nói xong, lấy một miếng băng vệ sinh từ trong cặp ra nhét vào tay áo, sau đó đi ra khỏi lớp, đi vào phòng vệ sinh.

Trương Điền Dương ngồi ở hàng cuối cùng cũng chú ý tới động tác nhỏ vừa rồi của Lục Miên, cậu ta liếc nhìn đám con trai xung quanh, trong đôi mắt đen láy lộ ra chút ác ý: "Này, chúng mày có tin, tao có cách khiến Lục Miên xấu mặt không?"

"Không tin, mày có thể chọc đến Lục Miên cơ à? Cô ta cũng đâu có bím tóc cho mày túm."

"Cứ đợi mà xem." Khóe miệng Trương Điền Dương nhếch lên một nụ cười.

Tiết thứ 2 kết thúc, mọi người đều đã đến sân học thể dục rồi. Hạ Trung vẫn rất coi trọng việc rèn luyện sức khỏe thể chất của học sinh, do dù là lớp 12 thì tiết thể dục cũng bắt buộc phải đến sân thể dục, dưới sự giám sát của giáo viên mà chạy 3 4 vòng, rồi mới có thể được phép quay lại lớp học để tự học.

Trên sân thể dục, Hạ Kiêu Dương chạy đến chỗ bên cạnh Đường Tô, chạy nước rút song song với cô: "Ơ? Tớ không thấy Miên tỷ đâu? Cậu ấy chưa bao giờ xin nghỉ tiết thể dục này cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!