Chương 10: (Vô Đề)

Cuối tuần, sau khi Lục Miên ăn sáng xong, liền đeo cặp lên rồi đi ra ngoài.

"Miên Miên, mới sáng sớm mà con định đi đâu thế?" Lục Thời Huân ngồi ở phía sau đang cầm một tờ báo hỏi.

"Con đến cửa hàng kính để đo lại thị lực, hình như gần đây lại lên độ rồi ạ." Lục Miên tháo chiếc kính gọng lớn ra, nhìn xuống và bất lực nói.

"Đừng đọc sách lâu quá, để mắt con có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Vâng, con biết rồi ạ." Lục Miên xỏ giày thể thao màu trắng vào rồi bước ra khỏi cửa.

Độ cận của cô không quá cao, chỉ hơn 2 độ thôi, bây giờ ngồi ở hàng ghế sau, đến bảng đen cũng không nhìn rõ nữa, hiển nhiên là đã tăng độ rồi.

Một cửa hàng mắt kính lớn ở trung tâm thành phố đang có chương trình giảm giá 20%, Lục Miên bước vào, nhìn thấy vô số những dãy gọng kính muôn màu muôn vẻ khác nhau, cô nghĩ mình cũng đã đến lúc nên thay gọng kính mới rồi. Gọng kính của cô mới thay một năm trước, vậy mà ốc vít đã hơi lỏng lẻo rồi.

Ánh mắt cô dừng lại trước những chiếc gọng ở tủ kính trước mặt một lúc, phát hiện ra giá cả của cửa hàng này không hề rẻ chút nào, một chiếc gọng kính bình thường cũng có giá hơn 300 tệ (~ 1tr), gọng kính tốt hơn chút thì cũng có giá 700 800, thậm chí hơn một ngàn(~3,5tr)….. 

Bình thường Lục Miên cũng ít khi tiêu tiền, nên cô thoải mái chọn lựa kiểu dáng mà mình thích rồi đeo thử lên, không cần nhìn giá cả.

Tháo gọng kính của mình xuống, đeo gọng kính bình thường 0 độ lên, vừa ngẩng đầu lên Lục Miên đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong khung cảnh mờ ảo.

Lục Miên vội vàng đeo kính vào, nhìn thấy rõ người thiếu niên đang đứng trước quầy chính là Từ Trầm.

Vóc dáng anh rất cao do vậy nên hơi cong lưng xuống, cúi đầu nhìn xuống những hàng kính được bày trong tủ.

"Ơ?"

Mắt của Từ Trầm…. rõ ràng không bị cận mà.

Từ Trầm như cảm giác được có ai đó đang nhìn mình, quay đầu lại thì thoáng nhìn thấy Lục Miên.

Anh đi về phía cô, Lục Miên vội vàng nhìn liếc sang chiếc gương một cái, tay đưa lên vuốt tóc dài bên tai một cách mất tự nhiên.

"Bạn học Từ." Lục Miên mỉm cười nhẹ nói: "Thật trùng hợp."

"Đến đo kính à?" Từ Trầm nhìn vào mấy cái gọng kính trước mặt.

"Ừm, còn cậu thì sao, cậu cũng đo kính à?" Lục Miên hỏi.

"Tùy tiện xem chút thôi." Từ Trầm nói.

"Cậu cận à?"

"Không, tớ chỉ muốn xem khi mình đeo kính sẽ có dáng vẻ thế nào thôi." Từ Trầm giải thích.

"Ồ" Ý tưởng độc lạ đấy, Lục Miên chớp chớp mắt, đôi tay nhỏ nhắn cấm những gọng kính mình vừa chọn lên.

"Có cần tớ giúp cậu chọn không?" Từ Trầm hỏi.

Lục Miên đương nhiên gật đầu mạnh đồng ý, đeo từng cái lên cho Từ Trầm xem, anh thích cái nào, cô sẽ mua cái đó. (Mê trai như em vậy =))))))))

Từ Trầm chọn trúng một cái gọng kính màu đen lì: "Cái này hợp với cậu, gọng kính không nên đeo cái quá to, nếu không mắt sẽ dễ bị mỏi mệt."

"Tớ cũng cảm thấy vậy." Lục Miên gật đầu liên tục: "Vậy thì chọn cái này đi."

Đo thị lực, đo khoảng cách đồng tử và chọn mắt kính, toàn bộ quá trình đều có Từ Trầm đồng hành cùng cô, anh đứng trước quầy, hai tay đút túi, ánh mắt rơi vào một cặp kính đắt tiền, không biết anh đang nghĩ gì…..

Trong lúc khám mắt, Lục Miên nhỏ giọng hỏi bác sĩ đo thị lực: "Gọng kính và mắt kính của cháu tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?"

"1 ngàn 2." (~4,3tr)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!