Chương 1: Nguyện năm tháng có thể quay lại

"Trái tim em tuy nhân hậu, nhưng không bao giờ thay đổi.

Tâm hồn em dù yếu mềm, nhưng không bao giờ thỏa hiệp."

— Trích "Bài thơ gửi Augusta" – Lord Byron

———–

"Chúc mừng người chơi số 4 đã giành được quadra kills trong trận đấu xếp hạng Liên Minh Huyền Thoại tại quán, phần thưởng là một chai Coca, mời người chơi đến quầy phục vụ để nhận thưởng." – Giọng nữ lạnh như băng vang lên từ máy tính ở trong quán net.

Lục Miên bấm vào giao diện xếp hạng, xác nhận tài khoản đã thuận lợi trở thành Bạch Kim 1 thì mới out khỏi trò chơi, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến quầy phục vụ và nhận một chai Coca.

Anh trai chủ quán không khỏi nhìn cô nhiều thêm vài lần, cô mặc một chiếc áo hoodie thể thao màu xám nhạt, quần áo rõ ràng không vừa vặn với người, che đi thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô, khuôn mặt thanh tú chỉ là làn da có hơi tái nhợt.

"Không ngờ người vừa giết được 4 mạng trong trận đấu xếp hạng lại là một em gái." Sau khi Lục Miên rời đi, anh trai chủ quán quay sang nói với anh chàng đang ngồi trên máy tính phụ trách check căn cước.

"Cũng không hiếm lạ, hỗ trợ của đội MC giành chức vô địch năm nay cũng là một em gái, chơi cũng đỉnh như vậy."

……

Lục Miên bước ra khỏi quán net, những cơn gió mùa đông lạnh lẽo của Thượng Hải lùa vào cổ, cô kéo cổ áo, thở ra một làn hơi trắng, lấy điện thoại mở QQ, tìm đến tài khoản liên hệ gần đây, rồi mở ra nhắn một dòng:

"Hạng Bạch Kim 1 mà bạn muốn là giành được, mời đăng nhập để kiểm tra."

Vài phút sau, đối phương gửi đến một icon OK, sau đó cô nhận được tin nhắn của ngân hàng, tài khoản nhận được 300 tệ.

Lục Miên xóa thông tin người liên lạc gần nhất, sau đó lấy tai nghe ra và đeo vào, cất điện thoại vào túi áo, đút hai tay vào túi quần rồi đi về phía cửa hàng tiện lợi ở bên kia đường.

Sau khi tốt nghiệp, cô không tìm công việc nghiêm túc nào, mà lại mở một cửa hàng game online trên Taobao, huấn luyện cho người khác, đánh hộ để tăng hạng hoặc nâng cao tỷ lệ thắng trong tài khoản, thậm chí đến đối tác đấu tập cũng đều làm hết rồi. Trong LOL, những người có thể kiếm tiền bằng cách gõ bàn phím, trừ những tuyển thủ chuyên nghiệp với mức thu nhập cao, thì vẫn còn những người có thu nhập không ổn định như Lục Miên, dựa vào kinh nghiệm chơi game nhiều năm để hỗ trợ người khác.

Lục Miên bước vào cửa hàng tiện lợi, lấy mấy gói mì ăn liền nhiều màu sắc trên kệ xuống.

"Eric, trận đấu trở lại tối mai, anh đã chuẩn bị gì chưa?" Một giọng nam vang lên từ kệ đối diện.

Đầu ngón tay của cô đang chạm vào những gói mì, chợt khựng lại.

Tháo tai nghe bên phải ra, nghe thấy giọng nói đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ, tựa như cơn gió thổi qua tai, mang đến giấc ngủ say trong ngày hè.

"Các em gái fans đã chuẩn bị xong hết rồi, anh chỉ cần ngồi đó để được chiều chuộng là được rồi." Anh vẫn ngả ngớn, ngạo mạn như ngày nào.

Qua khe hở thấp thoáng của kệ hàng, ánh mắt cô lưu luyến nhìn anh, nhan sắc của anh vẫn như xưa, chỉ là mất đi sự ngây ngô, đường nét ngũ quan càng trở nên thành thục hơn, đôi môi mỏng hơi mím lại, vài lọn tóc mái được xõa xuống, che đi ánh mắt trong suốt sắc bén, mang theo mấy phần cảnh giác, vẫn là dáng vẻ khinh thường, không coi ai ra gì đó của anh dường như đã giảm bớt, sau nhiều năm không gặp….. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sạch sẽ lại gọn gàng, thành thục lại chững chạc.

Tay Lục Miên không nhịn được mà run rẩy, cô hơi ngước mắt lên, chỉ nhìn anh một cái qua khe hở giữa các kệ hàng, thế giới nội tâm mà cô đã hàn gắn lại từng chút từng chút bằng gạch ngói vỡ trong ba năm qua, đột nhiên sụp đổ…..

"Dư vị của cô đơn cuối cùng đã tan biến, hóa ra rung động chính là cảm giác này,

Những mơ mộng tưởng chừng đã quên lãng, hóa ra lại vượt khỏi cả tưởng tượng của anh."

Giọng hát cảm động của Trương Quốc Vinh phát ra từ chiếc tai nghe bên tai trái của cô, anh cũng đã từng ngân nga và thì thầm bài hát "Người có lòng" này vô số lần bên tai cô.

"Eric, nếu 3 năm trước anh không bị cấm thi đấu trong Giải vô địch thế giới S8, thì 3 năm qua nhóm người Hàn Quốc chả là cái thá gì." Toy nói với vẻ tiếc nuối.

"Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, cũng đã đợi 3 năm rồi, anh không vội."

Anh vẫn tự tin như vậy, phong quang tễ nguyệt*.

*Nghĩa đen là sau cơn mưa trời lại sáng, thất bại là mẹ thành công, nghĩa bóng là chỉ con người có tấm lòng rộng lượng, phóng khoáng.

Trái tim cô đột nhiên bị một bàn tay vô hình trói chặt, hơi thở run rẩy, đau đớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!