Trên bàn cơm, Minh Châu còn không biết nàng và Lục Tu Lương đã định hôn sự, lúc Tam tỷ vừa mới nhắc tới, Minh Châu còn khiếp sợ đến mức đũa cũng rớt xuống, vẻ mặt lên án nhìn Lục Tu Lương, lúc nhìn về phía nàng còn hàm chứa ủy khuất.
"Tỷ thật sự sẽ lấy hắn sao?"
Minh Châu u oán trừng mắt nhìn Lục Tu Lương, nàng ấy tiến đến bên tai Nguyệt Linh nói nhỏ.
Nhiệt độ trong mắt Lục Tu Lương lạnh xuống, hắn rũ con ngươi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ bội kiếm bên hông.
"Ta nói hắn thích ta mà muội không tin."
Nguyệt Linh lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nàng hất cằm lên.
Hoắc Minh Châu tiếc nuối nói: "Ngươi là cô nương tốt như vậy, gả cho hắn thật sự là…"
Phó Nguyệt Linh đưa tay bóp eo nàng ấy, uy hiếp nói: "Không cho phép ngươi nói xấu phu quân tương lai của ta! Huynh ấy và ta là một đôi trời sinh! Chúng ta xứng với nhau nhất!"
Hai thiếu nữ xì xào bàn tán, tự cho là thanh âm rất thấp, sẽ không có người bên ngoài nghe được.
Mặt Hoắc Minh Húc không chút thay đổi quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, bọn họ đều là người tập võ, thính lực nhất định mạnh hơn người thường gấp trăm lần cho nên hắn đều nghe được, huống chi là vị bên cạnh này. Vừa rồi Lục Tu Lương còn muốn giết người nhưng hiện tại liền vui vẻ nở nụ cười.
Hắn thấy trong ánh mắt Lục Tu Lương như có nhu tình… Hoắc Minh Húc vội vàng uống một ly rượu.
"Vì sao chàng phải uống nước mận chua của ta…" Phó Nguyệt Đàn trơ mắt nhìn phu quân của nàng đoạt đi ly nước, uống nước mận chua trong chén một hơi cạn sạch.
Nàng nhìn vẻ mặt của hắn thì dở khóc dở cười, "Chàng không thấy chua sao?"
Phó Nguyệt Đàn mới mang thai, hiện tại chính là tháng nàng thèm chua như mạng, đầu bếp cố ý không cho đường.
Hoắc Minh Húc bị chua đến mức gương mặt vặn vẹo, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Lục Tu Lương.
Tất cả đều là lỗi của tên này!
Nếu không phải Lục Tu Lương, làm sao hắn có thể thất thố như vậy!
Phó Nguyệt Đàn nhìn trượng phu bày ra dáng vẻ như vậy thì cười đến không dừng lại được, "Có phải chàng bị ngốc nghếch hay không, mau gọi đại phu đến xem!"
Hoắc Minh Húc lười để ý tới thê tử mà buồn bực, tự mình rót một bụng trà.
Sau khi dùng bữa trưa, Minh Châu lại vội vàng trở về phòng nghiên cứu bài văn của Tống công tử, Nguyệt Linh nhìn bóng lưng nàng ấy thì lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đã lâu nàng không gặp Minh Châu cho nên nàng có rất nhiều điều muốn nói với nàng ấy.
Nguyệt Linh nhìn bóng lưng Hoắc Minh Châu đến ngẩn người thật lâu.
Lục Tu Lương đi tới trước người nàng để ngăn cản tầm mắt của nữ nhân trước mắt, hắn dùng một tay ấn đầu nàng lại gần, trước mặt chính là nụ hôn.
Chạm nhẹ liền rời đi.
Nguyệt Linh đứng đó nửa ngày không phản ứng lại, lúc sau mới có thể phát giác, nàng thẹn quá hóa giận liều mạng đấm hắn.
"Có rất nhiều người đang nhìn! Huynh điên rồi! Điên rồi!"
Thanh âm của nàng sáng trong, lúc này cố ý hạ thấp âm lượng, còn mang theo ý tứ làm nũng nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Lục Tu Lương kéo người vững vàng đến bên cạnh rồi siết chặt vào trong ngực, Nguyệt Linh thấy khó mà lui, dứt khoát vùi đầu xuống, giống như nàng nhìn không thấy người khác, người khác sẽ không tồn tại.
"Không ai nhìn thấy, đừng tức giận."
Lời nói của hắn ôn nhu, ánh mắt lại sắc bén nhìn về phía chung quanh, nha hoàn cùng mấy hạ nhân cũng cúi đầu thấp hơn, không ai phát ra tiếng động nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!