Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Giang Tự Xuyên, Lương Thi Nhĩ bỗng nhiên cảm thấy mình như đang chơi game Otome.
Các nam chính nam thứ nam n... trong game đều được lồng tiếng bởi các diễn viên chuyên nghiệp, thế nên âm thanh mới êm tai dễ nghe như vậy. Thậm chí cô còn cảm thấy giọng của Giang Tự Xuyên nghe hay hơn cả mấy diễn viên lồng tiếng trong game, bởi vì nó gần gũi với đời thường hơn, ít đi sự cường điệu và kịch tính.
Phải công nhận rằng, vừa mới tỉnh giấc mà được nghe một giọng nói êm ái như vậy thì tinh thần sẽ sảng khoái hơn rất nhiều.
"Chị làm gì trên đỉnh núi vậy? Không mở mic à." Trong tai nghe vang lên
tiếng lẩm bẩm của anh, hình như anh tưởng cô không mở loa.
Bấy giờ Lương Thi Nhĩ mới bấm vào biểu tượng micro trên màn hình, trả lời: "Không làm gì cả, treo máy thôi."
Giang Tự Xuyên im lặng một chốc rồi hỏi: "Ồ, giờ này chị đã vào game rồi, không sao chứ?" Ngừng lại mấy giây, anh bổ sung thêm một câu: "Ý tôi là, chị không còn thấy đau đầu nữa chứ?"
"Cũng đỡ rồi."
Nhắc đến đây tự nhiên lại nhớ đến chuyện tối qua, trong lòng Lương Thi Nhĩ ít nhiều cũng có chút ngại ngùng, bởi vì cô không thích người khác nhìn thấy
dáng vẻ chật vật của mình. Nhưng may là cô cảm nhận được Giang Tự Xuyên không phải là người lắm chuyện.
"Vẫn chưa cảm ơn chuyện tối qua cậu đưa tôi về."
"Không cần đâu, chuyện nên làm mà." Giang Tự Xuyên ngẫm nghĩ rồi nói thêm: "Dù sao chị cũng là bạn của chị Diệp Lam."
Lương Thi Nhĩ ừ một tiếng, vẫn nói một tiếng cảm ơn. Sau đó cô không nói gì nữa, trong đội chỉ còn lại tiếng nhạc nền.
Nhìn hình ảnh hai nhân vật đứng cạnh nhau trong game, Giang Tự Xuyên cảm thấy nếu cứ đứng im như vậy không làm gì thì anh nên thoát đội mới đúng, nếu không sẽ rất kỳ quặc. Nhưng không hiểu sao anh lại chần chừ không bấm nút thoát.
"Hôm nay chị chỉ treo máy thôi à?" Một lúc sau, anh không nhịn được hỏi.
Lương Thi Nhĩ vẫn đang ăn bánh mì sandwich: "Đang ăn, ăn xong sẽ làm nhiệm vụ."
"Vậy thì, chị có tiện gánh tôi..." "Chúng tôi! Là chúng tôi!"
Giang Tự Xuyên chưa nói hết câu đã bị một giọng nói khác bên cạnh cắt ngang: "Chị Thi Nhĩ! Là chị phải không? Em là Nhậm Kha! Chị muốn chơi game cũng phải gánh em với chứ, không được thiên vị!!!"
Nói xong chắc là bị ai đó đấm cho một cái, Nhậm Kha kêu "á" một tiếng rồi im bặt.
Giang Tự Xuyên hắng giọng: "Chuyện là thế này, tôi có nói với Nhậm Kha là hôm qua chúng ta đã xuống phó bản, chị chơi rất giỏi. Vậy nên nếu hôm nay chị rảnh thì chúng ta cùng xuống phó bản mới khó nhằn kia nhé?"
Lương Thi Nhĩ ăn xong miếng cuối cùng, rút một tờ giấy lau ngón tay.
Thật ra hôm nay cô cũng định xuống phó bản mới, nên khi nghe người bên tai nói vậy cô cũng không thấy có gì đáng ngại, bèn trả lời: "Cậu có thể tìm thêm hai người nữa, đủ năm người rồi xuống phó bản."
Giọng Giang Tự Xuyên lộ rõ vẻ vui mừng: "Được, để tôi đi tìm ngay."
Phó bản mới quả thực có độ khó khá cao, để dễ dàng vượt qua, Lương Thi Nhĩ sẽ đảm nhận vị trí chỉ huy, điều phối toàn bộ quá trình.
Lúc vừa bắt đầu chơi, Nhậm Kha cứ tưởng Lương Thi Nhĩ chỉ giỏi ở mức độ nào đó thôi, nhưng không ngờ cô không chỉ giỏi bình thường mà là rất giỏi!
Một phó bản khó nhằn như vậy, dưới sự chỉ huy của cô lại chỉ mất bốn mươi phút đã hoàn thành! Hơn nữa sau khi Boss chết còn nổ tung một nguyên liệu
luyện kiếm mà bấy lâu nay cậu ta đang thèm muốn, Nhậm Kha vui mừng muốn nhảy cẫng lên.
"Chị! Chị gái! Chị thật sự quá đỉnh!!! Cái này em muốn lâu lắm rồi! Chờ mãi mà không thấy nổ tung! Cuối cùng cũng có rồi!!!"
Trái ngược với sự kích động của Nhậm Kha, giọng Lương Thi Nhĩ vô cùng bình tĩnh: "Vậy cái đó cho cậu, còn lại mấy thứ khác các cậu tự chia nhau đi."
Nhậm Kha: "O! Chị không cần gì hết sao?" "Ừ, không có thứ tôi cần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!