Chương 58: (Vô Đề)

"Xin lỗi, điện thoại của em bị rớt rồi.... Với lại ở đây không có sóng, nên em

không liên lạc với anh được." "Anh biết, anh đều biết cả."

Lúc này Giang Tự Xuyên chỉ có tâm trạng mất mà có lại được. Không ai biết rằng sau khi anh không liên lạc được với cô thì đã đi khắp nơi hỏi thăm, cho đến khi từ công ty của cô biết được những người đi theo cô đều không liên lạc được, tâm trạng của anh đã suy sụp như thế nào.

Anh mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện chẳng lành, bèn lái xe thẳng đến Nghiêu Sơn. Tiếp đó, anh phát hiện ra tình trạng sạt lở ở dưới chân núi cách đó không xa. Nghe người ở hiện trường nói có một chiếc xe khách bị vùi lấp, chỉ là không biết bên trong có người hay không.

Lúc ấy trái tim anh sắp ngừng đập, khoảnh khắc đau khổ đó khiến anh gần như phát điên.

Cũng may, cũng may là cô hiện tại không sao, bằng không anh thật sự không biết phải làm sao bây giờ.

"Em không sao, anh yên tâm. " Lương Thi Nhĩ có thể cảm giác được áp lực và

sợ hãi của anh, vỗ vỗ lưng anh.

Giang Tự Xuyên hít sâu một hơi, hơi buông cô ra, nhưng không ngờ anh vừa buông ra như vậy thì người trong lòng đột nhiên trượt xuống.

"Thi Nhĩ! Em sao vậy?" Anh kịp thời ôm cô lại.

Bên cạnh có một cô gái vội vàng nói: "Tối qua chị Thi Nhĩ phát sốt."

Giang Tự Xuyên nghe xong lập tức bế người lên: "Xin hỏi cô ấy ở phòng nào?" "302!"

"Cảm ơn." Giang Tự Xuyên nhìn người đàn ông mặc áo nâu lên núi cùng anh, "Theo tôi!"

"Được!"

Giang Tự Xuyên bế Lương Thi Nhĩ đi về phòng, một người đàn ông còn lại trong ba người nói: "Tôi cũng là bác sĩ, các anh còn ai bị thương hoặc sốt không, bên tôi có thuốc."

"Tôi! Bác sĩ, buổi sáng tôi cũng bị sốt nhẹ." "Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy."

"Bác sĩ, cảm lạnh thì nên uống thuốc gì?"

....

Mọi người lập tức vây quanh, Lịch Bắc đứng yên tại chỗ, là người duy nhất không nhúc nhích. Cậu ấy nhìn về hướng Lương Thi Nhĩ vừa rời đi, khẽ mím môi dưới.

Người này... là bạn trai của cô sao?Giang Tự Xuyên bế Lương Thi Nhĩ lên giường, bảo bác sĩ đi theo khám bệnh cho cô.

Sau khi bác sĩ Lý kiểm tra qua, xác nhận cô chỉ bị sốt, không có vết thương nào khác, Giang Tự Xuyên mới yên tâm hơn một chút.

Sau đó thì truyền nước biển, đút thuốc, rồi bác sĩ rời khỏi phòng trước.

Lương Thi Nhĩ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Giang Tự Xuyên lo lắng, cứ thế ngồi ở bên giường trông chừng cô, nhìn từng giọt thuốc nhỏ xuống, nhìn lỗ kim thấm vào mu bàn tay tái nhợt lạnh lẽo của cô...

Chỉ mới mấy ngày không gặp mà trông cô yếu ớt đi rất nhiều. Trái tim Giang Tự Xuyên bất giác nhói đau, nhẹ nhàng nắm tay cô, cố gắng sưởi ấm tay cô.

Cốc cốc ——

Ngồi đợi bên giường khoảng một tiếng thì có ai đó gõ cửa. Giang Tự Xuyên đứng dậy mở cửa, bác sĩ Lý đứng ngoài cửa nói: "Tự Xuyên, người trong nhà nghỉ không có gì đáng ngại, có người bị sốt hoặc bị cảm, đã tiêm thuốc cho họ rồi."

Giang Tự Xuyên gật đầu: "Vất vả rồi."

Bác sĩ Lý nói: "Không có gì, để tôi vào xem cô Lương thế nào."

"Được."

Sau khi vào trong, bác sĩ Lý giúp Lương Thi Nhĩ rút kim, lại đo nhiệt độ cơ thể, thấy nhiệt độ đã giảm xuống một ít: "Tự Xuyên, tiếp theo để cô Lương nghỉ ngơi đầy đủ là được, lát nữa tỉnh lại thì uống thêm một lần thuốc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!