Chương 56: (Vô Đề)

Đinh đinh đinh ——

Một ngày thứ Bảy cuối hè nào đó, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.

Hai người đang nằm ườn trên giường bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, Lương Thi Nhĩ vươn tay lấy điện thoại vào trong chăn, ấn tắt âm thanh.

Vừa mới nhổm dậy đã bị người phía sau ôm eo kéo về. "Đừng quậy nào, em phải dậy rồi."

Người phía sau ừ một tiếng, nhưng không hề buông cô ra, dùng giọng điệu ngái ngủ nói: "Để anh đưa em qua đó."

Lương Thi Nhĩ: "Anh không buồn ngủ à?" "Không sao, tỉnh rồi."

Giang Tự Xuyên vén chăn lên, kéo người trong lòng dậy: "Em lên núi nhớ phải chú ý an toàn, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm bên đó rất lớn, bỏ thêm hai cái áo khoác đi. Về phần đồ ăn... mang theo chút đồ ăn vặt nữa, bên kia không gọi đồ  ăn ngoài được, lỡ như không ăn được đồ ăn họ nấu thì em cũng không đến mức đói bụng."

Từ hai ngày trước Lương Thi Nhĩ đã nghe anh nhắc mấy chuyện này, nghe đến nỗi tai muốn nổi kén. Cô còn trộm nghĩ, tên này chưa đến ba mươi tuổi mà đã mắc chứng lải nhải rồi.

Cô quay đầu lại, nhéo hai má anh: "Em biết rồi, đã mang theo cả rồi." "Ừm, để anh kiểm tra lại giúp em lần nữa."

Cuối tuần này Lương Thi Nhĩ sẽ dẫn nhóm họa sĩ dưới trướng của cô đến ngọn núi của thành phố lân cận tìm cảm hứng, đi tầm khoảng năm ngày. Công ty đã

sắp xếp xe khách, sáng nay lúc chín giờ mọi người cần tập trung tại cổng công ty.

Lương Thi Nhĩ sau khi rời giường thì đi rửa mặt thay quần áo trước.

Giang Tự Xuyên đi vào phòng khách, sắp xếp lại hành lý chưa thu dọn xong  của cô, lại để thêm một chiếc áo khoác và đống đồ ăn vào, nhét đầy ắp một vali.

Lương Thi Nhĩ đi tới, thấy chiếc vali to suýt không đóng lại được thì không khỏi bật cười: "Em chỉ đi có năm ngày thôi, đâu cần phải mang nhiều đồ như thế."

"Nhét được thì cứ nhét nhiều một chút."

Giang Tự Xuyên thu dọn xong đứng dậy, quay đầu đưa tay về phía cô.

Lương Thi Nhĩ phối hợp đi tới ôm lấy eo anh: "Bây giờ chúng ta xuất phát luôn à?"

Giang Tự Xuyên ừ một tiếng: "Mạng bên kia không được ổn định, buổi tối có thể gọi video với anh không?"

Lương Thi Nhĩ nói: "Chắc là được đấy."

"Vậy em nhớ gọi video cho anh, báo cáo tình hình an toàn của em nhé." "Em biết rồi."

Hai người ôm nhau một hồi mới lưu luyến không rời buông nhau ra.

Sau khi xuống lầu, đi ăn sáng gần đó, Giang Tự Xuyên lái xe đưa cô đến công ty.

Lúc đến công ty là tám giờ bốn mươi, Giang Tự Xuyên dừng xe bên đường, giúp cô lấy hành lý và các dụng cụ vẽ khác xuống.

"Xe khách ở đó rồi, em qua trước đây, anh về đi." Giang Tự Xuyên: "Để anh kéo qua giúp em."

"Không cần đâu, kéo qua đó cũng đâu có nặng, anh tranh thủ đi đi, ở đây không tiện đậu xe."

Nói xong, Lương Thi Nhĩ đeo dụng cụ vẽ tranh lên lưng, kéo vali rời đi. Giang Tự Xuyên đành phải vào xe ngồi, bật đèn cảnh báo hai bên.

Anh có chút lo lắng dõi theo cô, thấy cô đi được một đoạn thì có một người đàn ông từ trên xe khách xuống hỗ trợ đón lấy hành lý, lúc này anh mới thoáng yên tâm.

[Em lên xe rồi, chuẩn bị xuất phát, anh về ngủ bù đi.] Lương Thi Nhĩ ngồi lên xe khách rồi gửi tin nhắn cho Giang Tự Xuyên.

Giang Tự Xuyên trả lời: [Được, vậy em cũng ngủ một lát đi, quãng đường còn rất dài]

[Ừmmm]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!