Chương 5: (Vô Đề)

Cuối cùng Lương Thi Nhĩ vẫn từ chối đến buổi tụ tập ở quán bar vào tối thứ Sáu. Hôm đó sau khi tan sở, cô lái xe đến công ty của Quý Bạc Thần.

Hồi trước Lương Thi Nhĩ hay đến công ty của anh, khi ấy anh đang bận rộn công việc, cô lại khá nhàn rỗi, thế nên cô sẽ đến đợi anh tan sở, sau đó cả hai cùng nhau về nhà.

Nhưng hai năm đổ lại đây đã ít đi.

Lễ tân cũng đã thay người, không nhận ra cô, Lương Thi Nhĩ gọi điện thoại cho Quý Bạc Thần nhưng anh không nghe máy, cô bèn nhắn tin cho trợ lý của anh.

Chẳng mấy chốc, Trần Phi từ trên lầu xuống đón cô.

"Cô Lương, cuộc họp của sếp Quý vẫn chưa kết thúc, hay là cô vào văn phòng đợi một lát ạ." Trần Phi rất khách sáo nói.

Lương Thi Nhĩ gật đầu, cùng anh ta lên lầu.

Sau khi rót trà cho cô, Trần Phi lại đi làm việc của mình, Lương Thi Nhĩ không uống trà, cô đứng dậy nhìn quanh văn phòng của anh một vòng.

Gia cảnh của Quý Bạc Thần khá tốt, xuất thân từ gia đình trí thức, bố là bác sĩ, mẹ là giáo viên cấp hai, còn có một người em trai đang học đại học.

Nhưng anh không đi theo con đường của bố mẹ, vừa tốt nghiệp đã bước vào ngành quảng cáo. Mà năng lực của anh thật sự rất xuất sắc, chỉ trong vài năm đã ngồi lên được một trong những vị trí cấp cao của công ty này.

Văn phòng của anh rộng rãi thoáng đãng, theo gam màu nâu lạnh giống như phong cách anh thường thích, toàn bộ văn phòng mang hơi thở nghiêm túc của công việc.

Thế nhưng trong bầu không khí như vậy, trên bàn làm việc lại đặt một chiếc cốc màu vàng tươi, trên cốc còn có hình tai mèo, trông vô cùng đáng yêu.

"Xin chào, cô tìm sếp Quý ạ?" Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nữ. Lương Thi Nhĩ giật mình, quay đầu lại.

Trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, mặc váy dài thướt tha,  khoác một chiếc áo khoác mỏng nhẹ, mái tóc dài buông xõa trên vai, nét mày thanh tú, trong sáng động lòng.

Là cô ta.

Bé Mèo Vằn.

Ánh mắt Lương Thi Nhĩ dừng trên gương mặt cô ta vài giây, cùng lúc đó, cô gái kia cũng nhìn rõ gương mặt cô. Cô ta thoáng sửng sốt, nhất thời cũng không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Lương Thi Nhĩ phá vỡ sự im lặng này trước, cô hỏi: "Cuộc họp của anh ấy sắp kết thúc chưa?"

"Sắp rồi ạ, khoảng năm sáu phút nữa."

Vẻ mặt có phần cứng nhắc của cô gái dần hòa hoãn lại dưới ánh mắt của Lương Thi Nhĩ, trưng ra nụ cười ôn hòa nhất mà cô ta thường sử dụng để ứng phó với người khác.

Cô ta không hỏi cô là ai, bởi vì cô ta biết cô là ai.

Tuy cô ta vào công ty khá muộn, chưa từng gặp vợ của Quý Bạc Thần. Thế nhưng cô ta đã nhìn thấy gương mặt cô trên màn hình điện thoại và máy tính của Quý Bạc Thần.

Song dù đã từng nhìn thấy thì vẫn không khỏi ngẩn ngơ.

Bởi vì người trước mắt còn xinh đẹp và sống động hơn trên ảnh rất nhiều, dáng người mảnh mai thon gầy, gương mặt trái xoan, nét mặt thanh tú có chiều sâu, làn da trắng trẻo nõn nà, dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến người ta không khỏi trầm trồ.

Trong lòng Vu Gia Gia đột nhiên rất khó chịu, song cô ta vẫn giữ nụ cười trên môi, hỏi xem có cần ra phòng trà chuẩn bị chút trái cây cho cô không.

"Cô tên là Vu Gia Gia à?" Lương Thi Nhĩ đột nhiên hỏi. Vu Gia Gia giật mình: "... Vâng ạ."

Lương Thi Nhĩ khẽ mỉm cười: "Tôi từng nghe Trần Phi và Quý Bạc Thần nhắc đến cô, năng lực của cô rất xuất sắc."

Vu Gia Gia âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ta còn tưởng rằng cô đã biết điều gì đó.

"Đâu có ạ, tôi chỉ cố gắng hết sức có thể thôi, cũng nhờ đội ngũ của chúng tôi tốt, đáng để học hỏi."

"Ừ, đúng là vậy." Lương Thi Nhĩ bước đến trước mặt cô ta, cúi đầu nhìn lướt qua, "Trang phục của cô rất đẹp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!