Giọng của anh đã thấm sâu vào tận xương tủy cô, bởi lẽ cô đã nghe quá nhiều lần những bài hát của anh.
Lương Thi Nhĩ lập tức nhận ra vị thần giữ cửa trước mắt này là ai, cô nhướng mắt nhìn lướt qua, sắc mặt lạnh xuống, đi vòng qua anh mở cửa nhà mình.
"Chờ đã, tôi không hiểu một số chuyện, em nói rõ ràng với tôi được không?" Giang Tự Xuyên xoay người nắm lấy tay cô.
Lương Thi Nhĩ đã mở cửa ra, nhưng người lại không vào được, cô phiền não quay đầu nhìn anh: "Không phải tôi đã nói là chúng ta chia tay à? Cậu còn tới đây làm gì?"
"Vậy thì cũng phải cho tôi hiểu rõ lý do chia tay chứ. Chị Diệp Lam nói tôi ôm người khác là có ý gì, tôi ôm người phụ nữ khác lúc nào?"
Cách đây không lâu anh nhận được điện thoại của Ôn Diệp Lam, nhưng hiển nhiên là cô ấy đã say rồi, cứ lấy chuyện này ra mắng anh, rồi lại bảo là không rõ anh ôm người phụ nữ khác lúc nào.
Anh cảm thấy hẳn là bọn họ đã hiểu lầm chuyện gì đó, muốn đến tìm bọn họ, nhưng nhất thời không biết bọn họ đang ở quán bar nào, bèn chạy thẳng đến nhà cô rồi cứ thế chặn đường cô lại.
Lương Thi Nhĩ nghe anh nói vậy thì càng thấy anh đáng ghét, ôm cũng đã ôm rồi, giờ còn bày đặt viện lý do này nọ, còn dám phủ nhận nữa chứ!
"Sao cậu không đi ôm người phụ nữ khác đi, Giang Tự Xuyên, hôm đó ở hậu trường livehouse cậu đứng trong phòng nghỉ của người khác ôm người ta cười nói vui vẻ lắm mà? Bây giờ cậu ở đây phủ nhận cái gì, bộ cậu tưởng không ai phát hiện ra sao?"
Giang Tự Xuyên sửng sốt: "Hậu trường? Phòng nghỉ... chờ chút, ý em là phòng nghỉ của MJ?"
"Ừm, nhớ ra rồi à? Vậy thì tốt." Vì đã uống rượu nên đầu óc Lương Thi Nhĩ rất choáng, vừa nổi giận là cô lại thấy trời đất quay cuồng. Cô đẩy anh ra, lớn tiếng nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi, cậu đừng đứng đây nữa!"
Giang Tự Xuyên vẫn không nhúc nhích, ngược lại còn bước tới ôm lấy cô. Vì chệnh lệch hình thể nên anh ôm cô vào lòng rất dễ dàng.
Lương Thi Nhĩ vừa hoảng loạn vừa tức giận: "Giang Tự Xuyên!"
"Đó là chị tôi, chị ruột tôi!" Giọng nói của Giang Tự Xuyên vang lên trên đỉnh đầu cô, vừa vội vàng kích động mà còn mang theo vài phần mừng rỡ vì đã biết rõ chân tướng.
Lương Thi Nhĩ ngẩn người, lập tức lạnh giọng nói: "Chuyện này mà cậu cũng bịa được sao?"
"Không hề! Chị tôi có quen biết mấy thành viên của ban nhạc MJ kia, ngày đó chị tôi giấu tôi đến hội trường, sau khi buổi biểu diễn kết thúc chị ấy ở lại nói chuyện với nhóm MJ, sau đó kêu tôi qua thì tôi mới biết là chị ấy đến!" Giang Tự Xuyên cuống quýt nói, "Chị ấy ra nước ngoài cả năm rồi, đã lâu không gặp, lúc gặp lại chị ấy tôi rất vui... Còn về cái ôm thì chắc là lúc chị ấy chuẩn bị đi mới ôm một cái thôi.
Thật đấy, tôi bảo đảm người tôi ôm không phải thành viên của MJ!"
Cơ thể ấm áp dán sát vào cô, Lương Thi Nhĩ bị sức nóng của anh làm cho đầu óc ngây ngất.
Giang Tự Xuyên sợ cô không tin, bớt một tay lấy điện thoại ra thao tác một hồi tìm được gì đó rồi đưa tới trước mặt cô.
"Đây là Wechat của chị tôi, hôm đó chị ấy đăng lên mạng xã hội, chị xem, là chị ấy đúng không?"
Lương Thi Nhĩ nhất quyết không chịu tin anh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn qua.
Tóc dài, màu đen..... Tuy rằng đêm đó không nhìn thấy mặt mũi nhưng quần áo
và kiểu tóc thì đúng.
Lương Thi Nhĩ cau mày giật lấy điện thoại di động của anh, lại lật xem những hình ảnh khác, có một tấm vừa hay là bóng lưng "Chị gái" đang xem biểu diễn, hoàn toàn trùng khớp với bóng lưng trong ấn tượng của cô.
Mà trong phần bình luận còn có bình luận của phụ huynh trong nhà.
Bố: [Vừa xuống máy bay sao không về nhà trước mà chạy tới thăm em trai con làm gì?]
Mẹ: [A Đình về rồi à.]
"Chị ấy thật sự là chị gái của tôi, tôi không hề gạt chị. "
Mặt Lương Thi Nhĩ đỏ bừng, cô dùng sức nhét trả điện thoại lại cho anh: "Liên quan gì tới tôi..... Buông tay ra."
Giang Tự Xuyên không buông, anh dùng một tay ôm eo cô, một tay xoa má cô: "Vậy là vì chuyện này em mới chia tay tôi, em ghen nên mới tức giận đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!