Chương 43: (Vô Đề)

Giọng nói của anh lúc này trở nên khác lạ, vừa nguy hiểm khó hiểu lại quyến rũ lạ lùng.

Lương Thi Nhĩ vốn dĩ đã mê đắm chất giọng của anh, nhưng trạng thái của anh hiện tại lại khiến cô bị mê mẩn hơn. Cô khẽ nuốt khan, hơi thở có hơi rối loạn.

Nhưng chuông cửa thật sự đang vang in ỏi không ngừng, khiến tim gan người ta ngứa ngáy.

Cô thở hắt ra một hơi, cố gắng kéo lý trí về lại.

"Chắc là tìm cậu có việc gấp đấy, hay là đi mở cửa trước đã."

Giang Tự Xuyên đỡ trán, hít sâu một hơi, vẻ mặt oán giận đi tới cửa ấn camera theo dõi.

"Anh Xuyên, là bọn em, mở cửa ra nào!"

Giang Tự Xuyên nhìn mấy người đứng ngoài cửa, huyệt thái dương khẽ giật giật: "... Các cậu tới đây làm gì?"

Nhậm Kha nói: "Bọn em mua đồ ăn đến nhà anh ăn, lát nữa ăn xong còn phải luyện hát nữa."

"Ăn cái gì mà ăn... tôi đã ăn rồi."

"Không sao, vậy bọn em ăn, anh mở cửa nhanh lên."

Giang Tự Xuyên đau đầu không thôi, vừa quay đầu lại thì thấy Lương Thi Nhĩ cũng đứng dậy đi tới: "Sao vẫn chưa mở cửa?"

"À, mở đây..." Giang Tự Xuyên không chút tình nguyện đáp.

Sau khi cửa lớn bên ngoài được điều khiển mở ra, đám Nhậm Kha nhanh chóng chạy vào, trên tay quả nhiên xách theo mấy túi thức ăn.

"Ăn tôm hùm đi!" Nhậm Kha vừa chen chân vào khe cửa đã thấy Lương Thi Nhĩ đứng trong phòng khách, động tác thoáng khựng lại, "O.... chị Thi Nhĩ."

Lương Thi Nhĩ gật đầu chào bọn họ.

"Chị Thi Nhĩ, thì ra hôm nay chị ở đây, thật ngại quá, bọn em không biết."

"Không biết sao không hỏi trước." Giang Tự Xuyên trừng mắt nhìn cậu ta, thầm mắng một câu.

Nhậm Kha ấm ức đề thấp giọng nói: "Quen rồi, quên mất chuyện anh đã có bạn gái."

Lương Thi Nhĩ không nghe thấy hai người họ đang thì thầm chuyện gì, cô mỉm cười nói: "Không sao, tôi cũng tới đây ăn bữa cơm thôi, các cậu cứ ăn uống rồi tập hát tự nhiên đi."

Tạ Thanh Hãn nói: "Vậy  không quấy rầy hai người chứ?"

Lương Thi Nhĩ thoáng sửng sốt, nhớ tới sự mập mờ mấy phút trước, cô lập tức nói: "Không hề, tôi cũng đang định đi đây."

"O.... chị chuẩn bị đi rồi à?" Nhậm Kha tiếc nuối nói, "Chị, chị ở lại đi, lát nữa

chúng ta có thể chơi với nhau vài ván game."

"Để lần sau đi, tối nay các cậu còn phải luyện hát mà đúng không? Vậy tôi không nán lại lâu nữa." Lương Thi Nhĩ cầm túi xách lên, "Giang Tự Xuyên, tôi đi trước nhé."

Giang Tự Xuyên lập tức nói: "Tôi tiễn em!" "Ừm."

Hai người một trước một sau xuống bãi đỗ xe ngầm. Có lẽ là cách đây không lâu bọn họ suýt nữa đã "vượt quá giới hạn", thế nên lúc này bầu không khí im lặng một cách khác thường.

Lương Thi Nhĩ kéo cửa ghế lái ngồi vào trong, hắng giọng nói: "Cậu về đi, tôi đi đây."

Giang Tự Xuyên: "Ờ... đi đường cẩn thận." "Ừm."

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!