Sau khi tiệc rượu ở quán bar kết thúc, Ôn Diệp Lam cùng Lương Thi Nhĩ về nhà cô ở lại, hai người tắm rửa thay đồ ngủ xong thì lên giường làm ổ.
Vừa rồi bọn họ còn hơi say, nhưng về nhà tắm rửa xong thì hiện tại đã tỉnh táo hơn một tí. Ngày mai thứ Bảy không cần đi làm, Ôn Diệp Lam bèn kéo Lương Thi Nhĩ nói chuyện thâu đêm. thi
"Cậu có biết lúc nãy trước khi về em họ mình đã nói gì với mình không?" Lương Thi Nhĩ nhắm mắt lại: "Nói gì?"
"Con bé nói nó nhìn thấy Giang Tự Xuyên và cậu ôm nhau ngay trong quán bar. Sau đó con bé còn trách mình, bảo là sao mình không nói cho nó biết chuyện này."
Lương Thi Nhĩ lập tức mở mắt ra: "Con bé nhìn thấy rồi..."
"Vậy là thật đúng không!?" Ôn Diệp Lam ngồi bật dậy, "Được đấy Lương Thi Nhĩ, cậu và Giang Tự Xuyên ở bên nhau sao không kể cho mình biết!"
Lương Thi Nhĩ vốn định từ từ nói với Ôn Diệp Lam, không ngờ lại bị người ta phát hiện ra trước, cô có chút xấu hổ nói: "Không phải đâu... mình định kể cho cậu chuyện này lâu rồi..."
"Vậy cậu kể đi!"
Lương Thi Nhĩ đành phải ngồi dậy kể cho cô ấy nghe chuyện xảy ra hồi Tết, lại nói: "Sau đó cũng không biết thế nào, cậu ấy nói là cứ thử xem... nên mình cũng muốn thử xem."
Ôn Diệp Lam kinh ngạc mắng: "Wow, Quý Bạc Thần vẫn chưa từ bỏ ý định! Mà tên Giang Tự Xuyên này cũng láu cá thật, tranh thủ cơ hội phết!"
Lương Thi Nhĩ: "....."
Ôn Diệp Lam mắng xong đột nhiên nhíu mày nói: "Vậy, cậu cảm thấy thế nào?" "Thế nào cái gì?"
"Đừng có giả bộ với mình, hẹn hò với cậu ấy cậu cảm thấy thế nào? Hai người các cậu đã ——"
Lương Thi Nhĩ biết ngay cô ấy muốn nói gì, cô hắng giọng nói: "Cậu bớt suy nghĩ lung tung đi, gần đây bọn mình rất ít gặp nhau, tới bây giờ vẫn chưa làm gì cả."
"Lừa ai đấy, hôm nay hai người ôm nhau còn gì?"
Lỗ tai Lương Thi Nhĩ nóng lên: "Thì cũng chỉ ôm thôi mà, ngoài ra chưa thật sự làm gì cả."
Ôn Diệp Lam chậc một tiếng, nhìn cô hồi lâu rồi nói: "Vậy mà cậu cũng chịu được sao?"
"Có gì mà không chịu được..... chờ đã, sao đầu óc cậu đen tối thế hả?"
"Hẹn hò với một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, đầu óc không đen tối chứ chẳng lẽ lại yêu đương trong sáng?"
Thấy Lương Thi Nhĩ im lặng, Ôn Diệp Lam lại nói: "Chẳng lẽ lúc ở bên cậu ấy cậu không có cảm giác gì? Chẳng lẽ trong lòng cậu còn nhớ Quý Bạc Thần?!"
"Không hề! Chẳng qua là hẹn hò với Giang Tự Xuyên đột ngột quá nên mình chưa kịp thích ứng thôi."
Ôn Diệp Lam trầm tư: "Cũng đúng, đời cậu chưa từng yêu người đàn ông nào khác Quý Bạc Thần, nên chưa kịp thích ứng cũng phải."
Nghe câu này mà Lương Thi Nhĩ chỉ muốn chửi thề một tiếng.
"Vậy bây giờ cậu cảm thấy con người của Giang Tự Xuyên thế nào?"
Lương Thi Nhĩ im lặng giây lát rồi thành thật nói: "Cậu ấy rất tốt, lúc ở bên cậu ấy mình cảm thấy khá vui vẻ, quên đi một số chuyện muốn quên, cũng cảm thấy cuộc sống này còn nhiều điều thú vị."
"Thấy chưa! Nên mình mới nói là muốn quên một cuộc tình thì phải lao vào một cuộc tình khác!"
Lương Thi Nhĩ từ chối cho ý kiến, hồi lâu sau lại nói: "Nhưng mà, đâu ai biết sự yêu thích của cậu ấy sẽ kéo dài được bao lâu."
Ôn Diệp Lam ngẩn người: "Cậu không thể vì Quý Bạc Thần mà phủ định Giang Tự Xuyên được."
Giang Tự Xuyên cũng từng nói câu tương tự.
Lương Thi Nhĩ nói: "Mình cảm thấy có lẽ tất cả tình cảm rồi cũng sẽ như vậy..." "Cho dù điều đó có xảy ra thì tình yêu hiện tại không phải là tình yêu sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!