Phòng bệnh dù sao cũng không thoải mái như ở nhà, ngày hôm sau vừa được bệnh viện đồng ý, Giang Tự Xuyên chuẩn bị xuất viện.
Hơn năm giờ chiều, Ôn Diệp Lam và Lương Thi Nhĩ cùng tới đón anh. "Chị dâu."
Lúc ra khỏi phòng bệnh, Quý Đình Dương đi tới gọi cô lại.
Lương Thi Nhĩ nói: "Diệp Lam, hai người xuống lầu trước đi, lát nữa mình sẽ qua đó."
"Được." Ôn Diệp Lam đỡ Giang Tự Xuyên, "Đi thôi."
Giang Tự Xuyên nhìn thoáng qua Quý Đình Dương, im lặng đi theo Ôn Diệp Lam về phía thang máy.
"Hôm nay em không đi học à?" Lương Thi Nhĩ hỏi.
Quý Đình Dương: "Buổi sáng có tiết, buổi chiều không có." "Ừm."
"Anh ấy chuẩn bị xuất viện ạ?" "Đúng vậy."
"Vậy... chị sẽ không đến bệnh viện nữa đúng không?" Lương Thi Nhĩ biết cậu ấy muốn nói gì, ừ một tiếng.
"Anh trai em đang bôi thuốc... nếu chị sắp đi rồi, có thể đến thăm anh ấy một lần được không?"
Lương Thi Nhĩ trầm mặc mấy giây: "Đình Dương, em đưa anh ta về nhà đi."
Ý tứ từ chối của cô rất rõ ràng, thật ra chính Quý Đình Dương cũng biết Lương Thi Nhĩ sẽ không quay đầu lại, nhưng hai ngày nay nhìn dáng vẻ của anh trai mình, cậu ấy cũng không khỏi có chút hy vọng... Biết đâu cô vẫn còn một chút tình cảm với anh trai cậu ấy thì sao.
"Hai hôm nay anh ấy cứ muốn đi tìm chị, nhưng lần nào đi được một nửa cũng ngừng lại, là anh ấy không dám. Chị dâu, hai người thật sự không còn khả năng nào sao?"
Lương Thi Nhĩ bình tĩnh nói: "Đình Dương, em nói với anh ta giúp chị là bọn chị thật sự hết khả năng rồi, bảo anh ta đừng nghĩ nhiều nữa."
Quý Đình Dương nhìn người trước mắt, khẽ mím môi, cúi đầu xuống: "Em biết rồi, em sẽ nói với anh ấy."
"Ừm, cám ơn em." Lương Thi Nhĩ cười với cậu ấy, "Vậy chị đi trước đây." "Được..."
Tối hôm đó sau khi rời khỏi bệnh viện, Lương Thi Nhĩ không gặp lại Quý Bạc Thần nữa, có thể là do sự "lợi dụng" của Giang Tự Xuyên có tác dụng, cũng có thể anh ta đã nghe được những lời Quý Đình Dương thuật lại.
Tóm lại, cô cảm thấy cuộc sống của mình dường như lại trở về dáng vẻ bình thường mà cô vẫn nghĩ.
Ngoại trừ có thêm một người ngày nào cũng gửi tin nhắn cho cô. [Tối nay ăn lẩu không?]
Liên tục một tuần liền, cứ đúng giờ này mỗi ngày là lại có tin nhắn rủ ăn uống, Lương Thi Nhĩ mới từ phòng họp ra, hồi âm lại: [Cậu muốn ăn thì nói với Diệp Lam nhé.]
Cả tuần nay vì nghĩ dù gì Giang Tự Xuyên bị thương cũng tại mình, nên Lương Thi Nhĩ đã đưa cơm cho anh hai lần, những lúc khác đều là Ôn Diệp Lam và Triệu Minh Tuấn đến chăm sóc anh.
Thực ra cô cũng không bận nhiều việc lắm, chẳng qua là cô cố tình không đến thăm anh thường xuyên thôi.
[Tối nay chị không tới sao?] Giang Tự Xuyên hỏi cô. Lương Thi Nhĩ trả lời: [Bận vẽ bản thảo rồi]
Giang Tự Xuyên: [Được, vậy ngày mai thì sao?] Lương Thi Nhĩ bịa đại: [Ngày mai cũng bận.] Giang Tự Xuyên: [Ngày mai là thứ Bảy]
Lương Thi Nhĩ: [Vậy cũng bận]
Giang Tự Xuyên không trả lời, chỉ gửi một icon hụt hẫng buồn bã.
Lương Thi Nhĩ cảm thấy icon của anh khá buồn cười, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
"Xem gì mà cười vui vẻ thế." Lục Nguyên vừa cùng cô ra khỏi phòng họp hỏi một câu.
Lương Thi Nhĩ thu lại ý cười: "Hả? Đâu có gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!