Lúc này trong một phòng bệnh khác, Quý Đình Dương đang kéo rèm cửa sổ ra, để ánh nắng mùa đông tràn vào.
"Chị Thi Nhĩ đến rồi." Quý Đình Dương nói.
Quý Bạc Thần mở mắt ra, lập tức ngồi dậy, bởi vì động tác quá nhanh nên đã động đến miệng vết thương, anh ta đau đớn rên lên một tiếng.
"Nhưng mà anh à, em khuyên anh không nên qua đó."
Quý Bạc Thần biết chàng trai tên Giang Tự Xuyên đang ở phòng bệnh cùng tầng với mình, nghe vậy bèn nhìn về phía Quý Đình Dương: "Tại sao anh không thể qua đó?"
"Em thấy chị dâu và anh chàng kia khá thân thiết, hay là anh đừng qua đó nữa không lại rước bực vào mình."
Sắc mặt Quý Bạc Thần trầm xuống.
"Em đoán sẽ có tình huống như vậy mà." Quý Đình Dương mang theo giọng điệu ai oán ngồi xuống bên cạnh anh ta, "Điều kiện như chị dâu có kiếm đỏ mắt cũng không ra, vậy mà anh lại đâm đầu đi tìm người khác."
"Quý Đình Dương!"
"Em nói sai à?" Quý Đình Dương tức giận, "Bây giờ thì hay rồi, chị dâu đã bỏ đi, vừa đi chưa được bao lâu đã có người theo đuổi, còn là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai nữa chứ. Anh có biết anh chàng đẹp trai kia là ai không? Tối hôm qua em cứ bảo sao trông anh ta rất quen mắt, hóa ra là ca sĩ chính của ban nhạc tên Blue Lion, trong trường bọn em có rất nhiều nữ sinh thích anh ta...."
Quý Bạc Thần nghe cậu ấy nói mà sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng Quý Đình Dương lại chẳng mảy may nhận ra: "Anh, bác sĩ nói anh có thể xuất viện rồi,
chúng ta về nhà thôi. Bên phía chị dâu... hay là quên đi." Quên đi?
Quý Bạc Thần không biết làm sao mới có thể quên được.
Anh ta đã ở bên Lương Thi Nhĩ mười năm rồi, trước đây chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nếu bên cạnh cô có người khác thì anh ta phải làm thế nào...
Anh ta bực bội nằm xuống: "Không quên được, cũng không về. Bây giờ anh mà về nhà thì biết giải thích với bố mẹ thế nào đây?"
"Nhưng vết thương trên mặt anh đâu thể lành lặn trong một hai ngày được, chẳng lẽ anh muốn ở lại bệnh viện mãi?"
"Không cần em lo, về lớp đi."
Quý Đình Dương biết anh ta chỉ muốn đến gần Lương Thi Nhĩ hơn một chút, bất đắc dĩ nói: "Được rồi... Buổi tối em sẽ đến đưa đồ ăn cho anh."Thời gian ăn trưa, Ôn Diệp Lam cũng tới bệnh viện, còn mang cơm trưa đến cho bọn họ.
Sau khi ba người ở trong phòng bệnh ăn cơm xong, Giang Tự Xuyên nghỉ ngơi, Ôn Diệp Lam và Lương Thi Nhĩ xuống quán cà phê bên cạnh bệnh viện ngồi một lát.
"Bây giờ làm sao đây?"
Lương Thi Nhĩ uống một ngụm cà phê: "Dù nói thế nào thì cậu ấy cũng vì chuyện của mình mới trở thành như vậy, trong khoảng thời gian này mình sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cậu ấy nhiều hơn một chút."
Ôn Diệp Lam nói: "Aiza, ý mình không phải là vết thương của cậu ấy, mình đang nói đến trái tim của cậu ấy!"
Lương Thi Nhĩ hơi khựng lại: "Ồ, trái tim cậu ấy làm sao?"
"Cậu bớt giả ngu với mình đi. Giang Tự Xuyên thích cậu! Cậu nói xem, lúc cậu còn chưa ly hôn thằng nhóc này đã để ý đến cậu rồi, đúng là vừa cầm thú lại tinh mắt!" Ôn Diệp Lam lại gần cô, hỏi, "Này, vậy cậu cảm thấy cậu ấy thế nào?"
"Cái gì mà thế nào. Chẳng lẽ cậu không biết cậu ấy nhỏ hơn mình bao nhiêu tuổi sao?"
Ôn Diệp Lam cười khẽ: "Vậy thì sao? Lần trước ở Bali đâu có nghe cậu bảo là không chấp nhận tình chị em?"
Lương Thi Nhĩ sửng sốt: "Nhưng cậu ấy chưa từng yêu đương." "Thế thì càng tốt chứ sao? Vừa thuần khiết lại sạch sẽ."
Lương Thi Nhĩ bị sặc cà phê, ho khan vài tiếng: "O kìa, bây giờ cậu bắt đầu đẩy thuyền bọn mình à?"
"Aiza, thì tại mình thấy A Xuyên cũng tốt mà." Ôn Diệp Lam nói, "Trước đây mình từng nói rồi, cách tốt nhất để thoát ra khỏi một cuộc tình là bắt đầu một cuộc tình mới, chuyện với Quý Bạc Thần một mình cậu không gượng dậy nổi đâu, phải để người khác giúp cậu."
"Nhưng như vậy không công bằng với cậu ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!