Chương 33: (Vô Đề)

Hai ngày sau, bệnh cảm của Lương Thi Nhĩ đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Hôm nay cô đang ngồi vẽ thì Ôn Diệp Lam gọi điện thoại tới hỏi cô là định tổ chức sinh nhật như thế nào.

Lương Thi Nhĩ suýt quên béng đi sinh nhật của mình, vừa được cô ấy nhắc nhở mới sực nhớ ra "sinh nhật tuổi ba mươi" của mình là vào cuối tuần này.

"Không định tổ chức thế nào cả, có gì vui đâu mà tổ chức."

Ôn Diệp Lam nghe vậy thì lập tức xụ mặt: "Sao lại không có gì vui, đây là tuổi ba mươi rực rỡ nhất. Không được, phải ăn mừng hoành tráng vào, cứ giao cho mình, mình sẽ chuẩn bị cho cậu."

Lương Thi Nhĩ sợ nhất là mấy buổi tiệc sinh nhật rầm rang linh đình, vì ngại Ôn Diệp Lam làm thật nên cô vội vàng nói: "Đừng đừng, tổ chức sinh nhật cũng được, nhưng chỉ cần ăn một bữa cơm đơn giản là được rồi, đừng làm khoa trương quá."

"Nhưng đây là sinh nhật đầu tiên của cột mốc ba mươi, năm nay cậu còn gặp nhiều chuyện phiền lòng nữa, phải đi xả xui chứ."

Lương Thi Nhĩ nghe cô ấy nói mà buồn cười: "Vậy mua cho mình một chiếc bánh kem to, ra ngoài ăn một bữa cơm là được rồi."

"Được thôi ~ nhất định sẽ mua cho cậu một chiếc bánh kem thật to."

Đến ngày thứ Bảy, Lương Thi Nhĩ ở nhà trang điểm tỉ mỉ. Cô bỗng nhiên cảm thấy Ôn Diệp Lam nói cũng không sai, sinh nhật tuổi ba mươi phải rực rỡ chói mắt.

Khi còn bé cứ tưởng ba mươi tuổi là đã già, nhưng khi thực sự đến ba mươi tuổi rồi mới thấy, hóa ra thời điểm này cũng có thể bắt đầu một khởi đầu mới.

Ở tuổi ba mươi có một công việc có thể nuôi sống bản thân, có được sự tự do muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Không muốn làm gì thì cũng có thể lớn tiếng nói với người khác rằng tôi không muốn làm chuyện đó.

Hai mươi tuổi không thể muốn làm gì thì làm. Nhưng ba mươi tuổi thì có thể.

Cho nên cô phải ăn mừng hoành tráng vào.

Nơi ăn cơm được Ôn Diệp Lam giúp đặt trước, là một nhà hàng kiểu Lounge nằm trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc nổi tiếng, cửa sổ bằng thủy tinh kéo dài từ trần nhà tới sàn có thể nhìn ngắm được toàn cảnh thành phố về đêm, rất có không khí lãng mạn.

Lúc Lương Thi Nhĩ đến, Ôn Diệp Lam cũng đã đến. "Anh Yêu đâu?"

Hôm qua Ôn Diệp Lam nói sẽ gọi thêm mấy người bạn đến góp vui, Lương Thi Nhĩ cũng đồng ý.

"Vừa rồi nói đang đỗ xe... Ê, hình như tới luôn rồi kìa?" Ôn Diệp Lam lắc lắc tay, nói với người sau lưng cô, "Bên này."

Lương Thi Nhĩ quay đầu lại thấy Chương Nghiêu, không chỉ có anh ấy mà còn có nhóm của Giang Tự Xuyên.

"Cậu.... gọi bọn họ đến à?"

"Gọi bạn đại học đến thì mình sợ cậu lại nhớ tới. " "Ôn Diệp Lam kịp thời

dừng lại, nói: "Sợ bọn họ lại hỏi đông hỏi tây khiến cậu phiền lòng, chi bằng gọi nhóm A Xuyên đến chơi, đúng không?"

Nếu như không có chuyện Giang Tự Xuyên tỏ tình, vậy thì gọi mấy người họ đến dự sinh nhật quả thật tốt hơn gọi bạn đại học đến, bởi vì có rất nhiều bạn đại học có quen biết Quý Bạc Thần, cô cũng không muốn hôm nay lại nhớ đến Quý Bạc Thần.

Nhưng mà...

Lương Thi Nhĩ nhìn Giang Tự Xuyên.

Thôi bỏ đi.... Đến cũng đã đến rồi, chẳng lẽ cô còn không đỡ nổi một cậu nhóc

sao?

Sau khi ổn định chỗ ngồi, mọi người nhao nhao tặng quà sinh nhật cho cô.

Cuối cùng Giang Tự Xuyên cũng đưa cho cô một cái túi nhỏ tinh xảo: "Sinh nhật vui vẻ."

Lương Thi Nhĩ ngước mắt nhìn anh, "Cám ơn nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!