Chương 29: (Vô Đề)

Hai người về đến nhà rồi mà Ôn Diệp Lam và Triệu Minh Tuấn vẫn chưa về tới.

Lương Thi Nhĩ bảo anh đặt cô xuống, đi vào khoảng sân nhỏ: "Cậu vào hâm nóng cơm đi, tôi muốn đi rửa cát."

Giang Tự Xuyên: "Chị đi được không?" "Được."

Bên bể bơi ngoài sân có một cái hồ nhỏ, chuyên dùng để rửa chân sau khi đi bộ từ bãi cát về. Lương Thi Nhĩ vặn nước, cẩn thận rửa cát trên chân đi, sau đó

khập khiễng trở về phòng khách.

Lúc cô ngồi xuống sô pha, Giang Tự Xuyên đi bỏ đồ ăn vào lò vi sóng để hâm nóng. Muốn hâm nóng phải chờ vài phút, trong lúc này anh tranh thủ ra khỏi phòng ăn, trở về phòng mình lấy một hộp đồ.

Lương Thi Nhĩ còn chưa kịp hỏi anh đang cầm gì thì đã thấy anh co một chân ngồi xổm xuống trước mặt mình, mở hộp đồ lấy chai i

-ốt và bông gòn tăm bên trong ra.

"Để tôi giúp chị khử trùng."

Lương Thi Nhĩ ý thức được anh muốn làm gì thì thoáng sửng sốt, cô đưa tay ngăn lại: "Để tôi tự làm cũng được."

"Không sao, tôi xử lý được." Anh nhanh chóng đưa tay giữ lấy mắt cá chân cô, dịch chân cô về phía mình vài phần, tay còn lại thì cầm tăm bông đã nhúng i

-ốt nhẹ nhàng lau vết thương.

Cơn đau rát mãnh liệt ập đến, Lương Thi Nhĩ hít nhẹ một hơi. Người ngồi xổm cũng bởi vậy mà lập tức ngước mắt nhìn qua: "Làm chị đau à?"

Bởi vì đang giúp cô bôi thuốc nên anh cách cô khá gần, mà Lương Thi Nhĩ lúc này cũng đang hơi khom người, thế nên khi anh bất ngờ ngẩng đầu nhìn qua, khoảng cách giữa hai người cũng được kéo gần hơn.

Giữa lúc ánh mắt giao nhau, cả hai đều ngẩn ra, trong không khí lan tỏa một cảm giác mập mờ khó tả.

Lương Thi Nhĩ trầm mặc giây lát rồi cất tiếng: "Cũng tạm, không đau lắm." ".. Tôi sẽ cẩn thận một chút."

Lương Thi Nhĩ thấy Giang Tự Xuyên rũ mắt, tiếp tục dùng tăm bông khử trùng cho cô, động tác vẫn cẩn thận như trước, chỉ là vành tai lại có thêm một vệt đỏ khác lạ.

Ấn đường của cô khẽ giật, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, mạnh mẽ giãy chân ra khỏi lòng bàn tay anh: "Đừng làm nữa, cứ vậy là được rồi."

Giang Tự Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, chợt thấy cô nhíu mày, nhìn anh với ánh mắt hoài nghi.

Anh sửng sốt, trong lòng thấp thoáng cảm giác căng thẳng như bị nhìn thấu, nhưng vẫn nói: "Dán thêm một miếng băng cá nhân nữa đi."

"Đưa cho tôi." Cô vươn tay về phía anh.

Giang Tự Xuyên gật đầu, lấy một miếng băng cá nhân trong hộp thuốc ra đưa cho cô.

"Nếu dính nước thì nhớ đổi cái khác."

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động, là Ôn Diệp Lam và Triệu Minh Tuấn ra ngoài tìm cô đã quay về. Nhìn thấy Lương Thi Nhĩ ngồi trên sô pha, Ôn Diệp Lam tức muốn nổ phổi: "Cậu làm mình sợ muốn chết! Mình còn tưởng cậu bị ai bắt cóc nữa chứ!"

Lương Thi Nhĩ trông thấy cô ấy mới lộ ra nụ cười: "Xin lỗi nha, mình ngồi ngắm biển quên cả thời gian, cũng không mang theo cục sạc dự phòng."

"Cậu đúng là —— không được như vậy nữa, mấy ngày tới chúng ta phải cùng nhau hành động!"

"Mình sẽ không vậy nữa đâu. Có điều, chắc là không thể cùng nhau hành động được nữa rồi."

"Tại sao?"

Lương Thi Nhĩ nói: "Mình đã xem vé máy bay, trưa mai có một chuyến có thể về nước, mình muốn về trước."

Giang Tự Xuyên bỗng dưng quay đầu nhìn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!