Trên đường trở về, phần lớn thời gian đều là Ôn Diệp Lam rôm rả trò chuyện. Từ khi nghe Lương Thi Nhĩ nói anh chàng Hàn Quốc kia kéo người ta xuống nước nhưng không quan tâm xem người ta có biết bơi hay không, cô ấy đã tức giận loại anh chàng Hàn Quốc kia ngay.
"May mà lúc đó A Xuyên ở ngay bên cạnh, nếu không chắc phải đợi cậu chết đuối mới được người ta phát hiện ra quá. Cậu chưa thêm phương thức liên lạc của người nọ đúng không? Nếu thêm rồi thì xóa đi, chúng ta không cần loại người này, ngày mai lại tìm người khác."
Lương Thi Nhĩ: "Cậu tha cho mình đi, ngày mai mình không quay lại đó nữa đâu."
"Chúng ta vẫn chưa tán được trai trẻ mà? Sao cậu lại bỏ cuộc nửa chừng?" Lương Thi Nhĩ: "... Lần sau, lần sau có thời gian rồi tính tiếp."
Sau khi về đến nhà, Lương Thi Nhĩ tức tốc chạy vào phòng mình tắm rửa. Cô cảm thấy nước trong bể bơi đó không được sạch sẽ, đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa rất kỹ lưỡng, lại tỉ mỉ tẩy trang, sau đó mới ra khỏi phòng tắm.
Ôn Diệp Lam và Triệu Minh Tuấn đã trở về phòng mình ở lầu hai, phòng khách im lặng, đèn cũng đã tắt, chỉ có bên phía phòng bếp còn một ngọn đèn đang sáng.
Lương Thi Nhĩ đi thêm mấy bước rồi vô thức quay đầu nhìn về phía phòng của Giang Tự Xuyên, thấy không có động tĩnh, đoán chừng sau khi về anh đã ngủ
rồi. Cô rón rén đi vào bếp, muốn tìm chút gì đó để uống.
Ai dè vừa qua khúc cua đã nhìn thấy một người đứng trước tủ lạnh.
Chàng trai mặc áo ngủ màu đen, cao gần bằng tủ lạnh, mái tóc vừa tắm xong vẫn chưa sấy khô khẽ rũ trước trán, mang theo hơi ẩm.
"... Cậu vẫn chưa ngủ à?" Cảnh tượng trong bể bơi cách đây không lâu khiến cô vẫn có chút xấu hổ, cô cố gắng làm bộ như không có gì xảy ra, bình tĩnh hỏi.
Ánh mắt của Giang Tự Xuyên hơi lóe lên: "Tôi đi lấy chút đồ uống, chị có muốn uống không? Sữa nhé?"
Lương Thi Nhĩ: "...."
"Để tôi hâm nóng cho chị một ly."
"Không cần phiền vậy đâu, cứ uống luôn cũng được."
"Không phiền gì cả, buổi tối uống ly sữa nóng sẽ ngủ ngon hơn." "Được rồi.... Cảm ơn cậu."
Giang Tự Xuyên nói một câu không có gì, anh lấy sữa trong tủ lạnh ra, sau đó lại lấy thêm một cái nồi hâm sữa trong tủ chén bát ra, đứng bên bàn bếp thao tác.
Lương Thi Nhĩ nhìn anh hâm sữa, không giúp được gì lại không tiện bỏ đi, bèn đứng dựa vào bên cạnh nghịch điện thoại di động.
Nồi hâm sữa dần nóng lên, chất lỏng trắng như tuyết từ từ sôi trào.
Giang Tự Xuyên chú ý đến nhiệt độ, ánh mắt thỉnh thoảng lại rơi trên người Lương Thi Nhĩ.
Bây giờ anh quả thực không thể nhìn thẳng vào cô, bởi vì vừa nhìn thấy cô là anh lại nhớ đến hình ảnh hai người ôm chặt lấy nhau trong bể bơi cách đây không lâu.... Sau đó nhiệt độ cơ thể lại không kìm được mà dâng cao, giống như
phần sữa đang được hâm nóng.
Giang Tự Xuyên dời tầm mắt, ép bản thân tập trung vào sữa trong nồi. Khi nó cuối cùng cũng ấm lên, anh lặng lẽ thở hắt ra một hơi, đổ nó vào một chiếc cốc.
"Uống được rồi."
Lương Thi Nhĩ rời mắt khỏi di động, giơ tay nhận ly sữa anh đưa tới: "Cám ơn cậu, vậy tôi về phòng trước đây."
"... Ừm."
Cô rời khỏi phòng bếp, mùi hoa gỗ của sữa tắm cũng theo đó nhạt đi. Giang Tự Xuyên đứng tại chỗ một hồi lâu rồi mới trở về phòng mình.
Anh uống hết một ly sữa nóng, nhưng nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được. Cuối cùng lấy di động ra mở album ảnh, ánh mắt lại rơi vào bức ảnh chụp
chung của họ —— tấm ảnh chụp trên bãi biển Tinh Linh.
Trong ảnh, hai người cùng nhìn vào ống kính mỉm cười rạng rỡ, cả hai cách nhau không quá mười cm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!