Trần Phong ra ngoài mua hai phần cơm tối mang về, một phần để tạm trên bàn làm việc của mình, phần còn lại mang đến văn phòng của Quý Bạc Thần.
Ban nãy Quý Bạc Thần từ bệnh viện về rồi cứ ở mãi trong văn phòng không bước ra ngoài, giờ này đa phần nhân viên trong công ty đã tan làm, bên ngoài trời cũng dần tối.
Trần Phong đi đến cửa văn phòng, vừa định gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy bên trong vang lên tiếng đồ đạc bị đập vỡ.
Anh ta thoáng giật mình, vội vã đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Quý Bạc Thần ngồi trên ghế sofa hơi khom người xuống, khuỷu tay chống lên đùi, đầu cúi thấp không thấy rõ biểu cảm.
Trước bàn trà là cảnh tượng nước chảy lênh láng cùng những mảnh vỡ của chiếc cốc.
Trần Phong ngửi thấy mùi rượu trong không khí. Nhìn tình hình này, anh ta biết chắc là do tờ thỏa thuận ly hôn mà cô Lương đưa tới hôm nay, bèn đặt phần cơm xuống, cúi người dọn dẹp mảnh vỡ trên sàn.
"Trần Phong, bây giờ cô ấy đang giận dỗi thôi đúng không?"
Giọng nói trầm đục vang lên sau lưng, Trần Phong ngẩn ra, quay đầu nhìn anh. Từ góc độ này nhìn lên anh ta mới thấy rõ đôi mắt của anh, đỏ ngầu mà giăng đầy tơ máu.
Trần Phong không dám trả lời câu này, mà cũng không cần anh ta trả lời, bởi vì Quý Bạc Thần đã tự biên tự diễn: "Trước đây cũng không phải cô ấy chưa từng giận tôi. Mỗi lần giận lên, chỉ cần tôi dỗ dành vài câu, chỉ cần tôi tốn chút tâm tư là cô ấy sẽ tha thứ cho tôi ngay... cô ấy rất dễ mềm lòng với tôi."
Quý Bạc Thần ngả người ra sau, ngửa đầu dựa vào lưng ghế sofa, lẩm bẩm: "Hơn nữa trên đời này không ai yêu cô ấy hơn tôi, cô ấy cũng biết rõ điều đó... Dù bây giờ cô ấy có đang giận dỗi mà quên mất những chuyện trước kia, thì sau này chắc chắn cũng sẽ nhớ lại, cô ấy không thể nào rời xa tôi cả đời được."
Trần Phong tiếp tục cúi đầu nhặt mảnh vỡ.
"Tôi đã làm sai, cô ấy hận tôi là phải, nhưng hôm đó tôi thật sự say rượu, không có ấn tượng lắm, tôi cũng không hề lừa cô ấy... Mặc dù tôi trách cô ấy không xem tôi là trên hết, nhưng tôi cũng không thể nào đi chạm vào Vu Gia Gia trong lúc tỉnh táo được." Quý Bạc Thần xoa mặt, trong sự hối hận mang theo chút hy vọng, "Trần Phong, nếu bây giờ tôi đồng ý ly hôn với cô ấy, để cô ấy nguôi
giận, sau đó tôi lại đối xử tốt với cô ấy, lại theo đuổi cô ấy lần nữa như hồi đại học, vậy thì cô ấy sẽ quay về bên tôi chứ...?"
Anh đã uống chút rượu, nếu không trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo thì anh sẽ không hỏi trợ lý của mình những chuyện này.
Trần Phong thoáng do dự, không phản bác: "Sếp Quý, có lẽ là vậy."
"Đương nhiên là vậy... Cô ấy nhất định sẽ quay về bên tôi, chỉ cần cô ấy hết giận, chỉ cần tôi vẫn như trước, cô ấy chắc chắn sẽ quay về bên tôi thôi."
Trần Phong nhìn cấp trên của mình, thở dài một hơi.
Thật ra thời buổi này đàn ông có điều kiện tốt, có nhan sắc, có tiền, cho dù có ngoại tình thật đi nữa thì rất nhiều phụ nữ cũng sẽ chọn nhắm mắt cho qua, hoặc bị vài ba câu dỗ ngọt rồi lại bằng lòng tha thứ.
Nhưng khi đối phương là Lương Thi Nhĩ, Trần Phong bỗng nhiên không dám chắc chắn nữa... Có lẽ là vì anh ta đã từng nhìn thấy vẻ mặt dứt khoát của cô khi cầm thỏa thuận ly hôn bước vào cửa.
"Sếp Quý, bất kể thế nào thì bây giờ anh cũng phải ăn cơm đầy đủ, chú ý vết thương ở lưng, đừng uống rượu nữa."
Quý Bạc Thần dường như không nghe thấy.
Trần Phong có chút lo lắng, không chỉ lo cho vết thương của anh mà còn lo lắng cho cuộc họp dự án ngày mai. Ngày mai sếp tổng sẽ tới đây, cũng có rất nhiều cổ đông, nếu Quý Bạc Thần vẫn giữ trạng thái này thì e là không ổn lắm.
"Sếp Quý, còn chuyện cuộc họp ngày mai nữa. Tôi đã gửi tài liệu cho anh rồi, anh vẫn cần phải xem lại..."
Quý Bạc Thần im lặng hồi lâu mới có chút phản ứng, cất giọng khàn khàn: "Tôi biết rồi."
"Vậy anh ăn cơm trước đi, có việc gì cứ gọi tôi."
Trần Phong nói xong thì ném tất cả những thứ trên sàn vào thùng rác, sau đó rời khỏi văn phòng.
Hôm sau, Trần Phong đi đón Quý Bạc Thần vào buổi trưa.
Cuộc họp diễn ra vào hai giờ rưỡi chiều nay có sự tham gia của sếp tổng Thiên Lam, hơn một năm qua Quý Bạc Thần và một người cùng chức vụ với anh vẫn luôn cạnh tranh ngầm, cả hai đều muốn tiến thêm một bước, gần đây cũng đang là thời điểm mấu chốt.
Trước khi cuộc họp bắt đầu, Trần Phong cẩn thận dặn dò Quý Bạc Thần vài điều cần lưu ý, lo lắng anh vì chuyện tối qua mà tinh thần không tốt, lỡ xảy ra sai sót gì đó trước mặt sếp tổng.
Cũng may là dù sắc mặt Quý Bạc Thần kém nhưng anh vẫn còn lý trí, đến hai giờ hai mươi, anh đứng dậy đi tới phòng họp như bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!