Chương 21: (Vô Đề)

Lương Thi Nhĩ cũng không thể trả lời thời gian ly hôn chính xác là khi nào, bởi vì Quý Bạc Thần vẫn chưa báo cho cô biết.

Nghĩ đến việc này là cô lại bực bội, sau khi out game, cô nhắn cho Quý Bạc Thần một tin nhắn: [Tôi sẽ tranh thủ soạn thỏa thuận ly hôn. 9h sáng thứ Sáu tuần sau tôi sẽ đợi anh ở đây. Nếu không muốn mọi chuyện trở nên quá khó coi thì phiền anh xuất hiện đúng giờ. (kèm địa chỉ)]

Quý Bạc Thần không hồi âm, Lương Thi Nhĩ cũng chẳng quan tâm, cô tắt máy đi ngủ.

Hôm sau, Quý Đình Dương xin nghỉ học một hôm đến trước cửa phòng anh trai dùng lực gõ mạnh mấy tiếng.

Bên trong không hồi đáp, không biết là còn ngủ hay đã dậy rồi.

"Sao thế, anh trai con vẫn chưa dậy à?" Phía sau vang lên giọng nói của Cát Giai Thanh và Quý Hoa Ngữ. Tối qua Quý Đình Dương kéo anh trai về thẳng nhà, nhưng Quý Bạc Thần vẫn im thin thít, về đến nhà là khóa cửa phòng của mình lại.

"Chắc chắn là dậy rồi! Chỉ là không dám ra đây để bị ăn mắng thôi!" Quý Đình Dương lớn tiếng nói.

Cát Giai Thanh vỗ vai cậu ấy: "Con nói năng kiểu gì vậy hả? Anh chị con cãi nhau mắc gì con lại hùng hổ xía vào như thế?"

"Con cứ xía vào đấy. Mẹ thấy chị dâu tốt biết bao, nếu không phải tại anh trai làm sai thì chị ấy đâu có giận dỗi đến mức chẳng thèm đoái hoài!"

Quý Hoa Ngữ ngồi bên cạnh thoáng cau mày, gật đầu phụ họa: "Nói cũng đúng..... vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Con cũng chịu, chị dâu không trả lời con."

Cát Giai Thanh thở dài: "Tôi cũng gọi cho Thi Nhĩ rồi mà con bé không nghe máy."

Ba người nhìn nhau, trong lòng bỗng thấp thỏm lo lắng.

Đang lúc do dự chuẩn bị đập cửa lần nữa thì cánh cửa phòng bỗng bật mở. Quý Bạc Thần đã thay quần áo xuất hiện, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.

Cát Giai Thanh: "Bạc Thần, con dậy rồi à? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nếu con với Thi Nhĩ cãi nhau thì con đi dỗ dành con bé một tiếng đi."

Quý Hoa Ngữ: "Đàn ông con trai phải rộng lượng một chút, chấp nhặt với vợ con làm gì!"

"Thi Nhĩ muốn ly hôn với con."

Quý Bạc Thần vừa dứt lời, cả ba người đứng đối diện đều đơ ra. "Gì... cơ?"

Quý Bạc Thần mặt mày u ám, chẳng buồn nói thêm gì nữa, lách qua ba người đi ra cửa.

Quý Hoa Ngữ phản ứng lại, quát lên: "Quý Bạc Thần! Con đang làm cái trò gì thế hả! Ly hôn là chuyện có thể nói đùa sao?! Đứng lại cho bố!!!"

Thế nhưng Quý Bạc Thần không hề có ý định dừng lại, cứ thế đi thẳng ra ngoài. Lúc Quý Hoa Ngữ và Cát Giai Thanh đuổi ra tới cửa thì anh đã đi xa rồi.

Quý Hoa Ngữ ôm ngực, bỗng dưng thấy nhói tim: "Khốn nạn! Đồ khốn nạn!"

"Lão Quý, ông bình tĩnh lại đã... cứ bình tĩnh... để tôi, tôi gọi lại cho Thi Nhĩ xem sao."

Điện thoại của Lương Thi Nhĩ vẫn không liên lạc được, hai ông bà cứ thế thấp thỏm lo lắng cả một buổi sáng. Lúc bọn họ không thể ngồi yên được nữa định đến công ty tìm cô thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông.

Quý Đình Dương cứ tưởng là anh trai quay lại, lật đật chạy ra mở cửa. Ai dè đằng sau cánh cửa lại là một người phụ nữ xa lạ.

Cậu ấy cau mày: "Cô tìm ai?" "Quý Bạc Thần có ở nhà không?"

"Tìm anh tôi? Anh tôi không có ở nhà. Cô là ai vậy?"

"Cậu... cậu là em trai của anh ấy sao? Tôi... Tôi muốn gặp bố mẹ anh ấy."

Quý Đình Dương khá hoang mang, song cũng không nghĩ nhiều, quay vào trong nhà gọi: "Bố mẹ ơi, có người tìm."

Quý Hoa Ngữ và Cát Giai Thanh vốn đang chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy tiếng gọi thì bước tới, chợt thấy một cô gái trẻ đứng trước cửa, cũng lấy làm lạ hỏi: "Cô gái, cô tìm chúng tôi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!