Lương Thi Nhĩ nghỉ dưỡng thương khoảng ba ngày, chiều ngày thứ ba cô đến bệnh viện tái khám chân và não, xác định không có vấn đề gì mới thu dọn qua rồi quay về căn hộ chung của cô và Quý Bạc Thần.
Cô cũng không hề nhắn tin báo trước với Quý Bạc Thần, cứ thế ngồi trong nhà chờ đến khi anh tan ca.
Quý Bạc Thần về nhà đúng giờ, phát hiện trong nhà đèn đóm sáng trưng, hai mắt bỗng sáng lên. Nhìn thấy Lương Thi Nhĩ ngồi trong phòng khách, anh lập tức bước tới ôm cô vào lòng.
Hai người cứ thế im lặng không nói gì, đến khi Lương Thi Nhĩ nhíu mày vươn tay đẩy anh ra.
"Hôm nay tôi về đây là để bàn chuyện phân chia tài sản với anh, nói xong tôi sẽ dọn đồ đi, anh cứ ở tạm đây đi."
"Thi Nhĩ, anh sẽ xử lý ổn thoả mọi chuyện." Anh nhìn cô, nói từng câu từng chữ, "Chuyện trước đây sẽ tan biến sạch sẽ, cũng sẽ không có chuyện đứa bé kia nữa, mọi thứ rồi sẽ trở lại như lúc ban đầu."
"Trở lại như lúc ban đầu là sao?" Lương Thi Nhĩ lạnh lùng nhìn thẳng vào anh, "Anh ngoại tình, đó là sự thật."
"Anh chưa từng yêu ai khác... em tha thứ cho anh được không?" Anh lại ôm cô, bởi vì chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Bao nhiêu năm chung sống với nhau, dù có cãi vã dữ dội đến đâu thì cô cũng chưa từng nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén như vậy. Anh thật sự sợ hãi ánh nhìn đó.
"Anh thật sự sai rồi, anh không nên làm như vậy, sau này anh tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa. Anh yêu em, anh chỉ yêu mình em…"
Anh ôm quá chặt khiến cơn đau trong lồng ng. ực Lương Thi Nhĩ lại dâng lên, cô hít sâu một hơi rồi nói: "Quý Bạc Thần, nếu anh đã yêu tôi sâu đậm như vậy thì tại sao lại phản bội tôi? Khi anh chiều chuộng người ta anh có từng nghĩ đến tôi không? Chắc là anh rất hưởng thụ đúng không, hưởng thụ sự k. ích th. ích mà cảm giác mới mẻ mang lại."
"…"
"Tôi cũng khá là tò mò, nếu anh đã thích người ta như thế, hưởng thụ mỗi lúc ở bên người ta như thế, tại sao chỉ lên giường đúng có một lần? Nghe chẳng logic tí nào cả, đã tới nước này rồi, anh bớt nói dối đi được không?"
"Anh không hề nói dối, chỉ đúng một lần hôm đó anh bị say, như ma xui quỷ khiến, đầu óc bị lú lẫn, sau khi xảy ra chuyện anh đã rất hối hận. Em nói hôm đó anh không về ăn tối với em vì đi mừng sinh nhật cô ta… Không phải đâu, chẳng qua là lúc đó trong lòng anh quá rối bời, muốn bình tĩnh lại nên mới chưa về tìm em ngay."
Quý Bạc Thần chẳng còn chút bình tĩnh tự tin của thường ngày, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, trông cứ như hồi trẻ ngây ngô làm sai chuyện rồi chạy đến trước mặt cô cầu xin tha thứ.
Dáng vẻ đáng thương, ăn năn hối lỗi.
Trước đây Lương Thi Nhĩ rất dễ mềm lòng. Cô không chịu nổi khi thấy anh bật khóc, nhưng giờ phút này cô chỉ thấy cõi lòng tê dại.
Hình như cô cần phải nhìn thấy anh ăn năn sám hối, van xin tha thứ thì mới thấy dễ chịu được. Anh càng hèn mọn đáng thương, nỗi đau của cô mới vơi đi một chút!
"Thế còn sau đó thì sao? Sau chuyến công tác về, anh thuê nhà, mua quà, còn đến nhà cô ta ăn cơm do chính tay cô ta nấu mà?"
"Sau chuyện đó anh muốn bù đắp cho cô ta, coi như là trả giá cho lỗi lầm..." Trên mặt Quý Bạc Thần lộ ra vẻ đau khổ, "Anh cũng thừa nhận.... anh có đến
nhà cô ta, có ăn cơm cô ta nấu. Thi Nhĩ, hơn một năm nay chúng ta cãi nhau liên miên, em cũng bận rộn chẳng có thời gian ở bên anh. Đôi khi.... anh rất hoài
niệm chúng ta của ngày xưa. Có lẽ vì vậy nên anh mới dễ mủi lòng với cô ta, anh thấy cô ta rất giống em hồi mới ra trường. Nên khi ở bên cô ta, anh nhất thời cảm thấy như được sưởi ấm, rất thư thái. Nhưng chỉ vậy thôi, anh thề là anh chưa từng chạm vào cô ta một lần nào nữa. "
Lương Thi Nhĩ khẽ chớp mắt, nghe vậy thì nhoẻn miệng cười: "Vậy ra vì cãi nhau với tôi nên anh đi tìm sự ấm áp nơi khác, đúng không? Ừ nhỉ, bây giờ tôi đâu còn vào bếp nấu nướng gì nữa, cũng không có thời gian dâng cơm đến tận miệng anh, tôi không phải là người vợ công dung ngôn hạnh trong lòng anh.
Quý Bạc Thần, vậy anh có phát hiện ra không? Cô ta rất nghe lời anh, đảm đang nhu mì, hơn nữa còn chịu sinh con cho anh, cô ta có tất cả những gì tôi hiện tại không có, cô ta rất hợp với anh."
Quý Bạc Thần nhất thời nghẹn họng, nói không nên lời, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận lời của cô, không muốn để cô rời xa mình.
Nhưng mà Lương Thi Nhĩ nào muốn ở lại đây, cô ngước mắt nhìn anh, lạnh giọng nói: "Ly hôn đi, tuần sau anh chọn thời gian rồi chúng ta đến Cục dân chính."
"Không thể nào!"
Lương Thi Nhĩ chẳng muốn đôi co thêm một câu nào nữa, xem ra bây giờ cũng không tiện bàn chuyện phân chia tài sản, cô dứt khoát hất tay anh ra, đi vào phòng thay đồ.
Cô lấy chiếc vali cỡ lớn nhất của mình từ trong tủ ra, không nói không rằng ném tất cả đồ đạc vào, nào là quần áo thường mặc, mỹ phẩm dưỡng da, đồ dùng sinh hoạt, vv.
Đợi cô kéo khóa vali xong quay đầu, thì thấy Quý Bạc Thần trầm mặt đứng ở cửa nhìn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!