Chương 17: (Vô Đề)

Căn phòng bệnh đang yên tĩnh bỗng chốc giương cung bạt kiếm.

Lương Thi Nhĩ chẳng muốn ăn thêm nữa, cũng chẳng buồn để ý đến người bên cạnh, cứ thế nằm xuống đắp chăn nhắm mắt lại.

Thấy cô muốn nghỉ ngơi, Giang Tự Xuyên cũng lười liếc nhìn Quý Bạc Thần, bước tới dọn dẹp bữa sáng rồi hạ bàn ăn xuống.

"Cần gì cứ gọi tôi nhé." Anh nói.

Lương Thi Nhĩ vẫn nhắm chặt mắt, khẽ nói một câu cảm ơn.

Giang Tự Xuyên xách túi rác ra khỏi phòng bệnh.

"Cậu đi à?" Ôn Diệp Lam đang ngồi ngoài phòng khách, vừa rồi thấy Quý Bạc Thần đến làm cô ấy cũng mất hết cả hứng ăn uống.

Giang Tự Xuyên gật đầu: "Cô ấy sẽ ổn chứ?"

Ban nãy hai người các cô nhắc đến Vu Gia Gia cũng không hề tránh mặt anh, thế nên Ôn Diệp Lam hiểu ý anh, cô ấy thấp giọng đáp: "Ổn sao nổi... Nhưng chuyện này cứ để hai người họ tự giải quyết thôi, người ngoài khó mà xen vào. Thôi chúng ta ra ngoài đi, để Thi Nhĩ tự xử lý."

Giang Tự Xuyên thấy lòng nặng trĩu, muốn giúp cô nhưng cũng hiểu phận mình chỉ là người ngoài, nào có quyền gì chen vào chuyện riêng của người ta.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ của hai người.

Quý Bạc Thần nhìn gương mặt tái nhợt của Lương Thi Nhĩ, vẻ mặt u ám vì Giang Tự Xuyên ban nãy cũng dịu xuống, trong lòng càng thêm bất an và áy náy.

Anh muốn nói gì đó nhưng sợ làm phiền cô nghỉ ngơi, nên chỉ im lặng ngồi canh chừng.

Cứ thế ngồi gần hai tiếng đồng hồ, mãi đến khi người trên giường cựa quậy mở mắt ra, anh mới nhích lại gần: "Thi Nhĩ, em thấy trong người thế nào rồi? Có muốn uống nước không?"

Người trên giường liếc nhìn anh, ánh mắt lạnh tanh.

Tim Quý Bạc Thần khẽ thắt lại, cảm thấy có gì không đúng, nhưng rồi lại nghĩ chắc là cô vẫn còn giận chuyện tối qua anh bỏ đi nửa chừng.

Anh có thể hiểu được, cũng thấy đó là lỗi của mình. "Em muốn ngồi dậy không? Anh gọt táo cho em nhé." "Không muốn ăn."

"Vậy em muốn ăn gì? Anh bảo Trần Phong mua."

Lương Thi Nhĩ hỏi: "Anh không có việc gì khác bận hơn à?"

Quý Bạc Thần sững người: "Em bị thương như vậy rồi còn việc gì quan trọng hơn nữa? Đương nhiên là anh phải ở đây với em rồi."

Nói xong, Quý Bạc Thần thấy cô dường như khẽ nhếch môi, không phải cười vui vẻ mà là kiểu cười mỉa mai. Có điều nụ cười ấy chớp tắt trong nháy mắt, khiến anh còn tưởng mình nhìn nhầm.

Quý Bạc Thần ngập ngừng: "Anh biết em còn trách anh, nhưng anh cũng không muốn như vậy. Em có biết lúc nghe Ôn Diệp Lam nói em bị tai nạn xe phải nhập viện anh đã hoảng sợ thế nào không? Cô ấy cũng chẳng nói rõ tình hình,

làm anh sợ muốn chết. May mà em không sao, nếu không anh thật sự không biết phải làm thế nào."

Quý Bạc Thần nói những lời này với vẻ mặt đầy lo lắng và sợ hãi, nhưng Lương Thi Nhĩ chẳng mảy may dao động, chỉ nhìn anh trân trân như đang xem một vở rối gỗ hài hước ——

Quý Bạc Thần ba mươi tuổi bị Quý Bạc Thần mười chín tuổi chi phối, rõ ràng đã có người khác nhưng vẫn theo quán tính mà bày ra dáng vẻ yêu cô như trước.

"Thôi... bây giờ em muốn phớt lờ anh cũng được, cứ nghỉ ngơi cho khỏe là quan trọng nhất. Lát nữa Trần Phong sẽ đến đây, để anh bảo cậu ấy mua đồ ăn ở nhà hàng Trung mà em thích nhất."

Lương Thi Nhĩ ngoảnh mặt đi, chẳng thèm nhìn anh nữa.

Quý Bạc Thần cũng không để tâm, quay ra phòng khách gọi điện cho Trần Phong, dặn dò kỹ lưỡng là nói nhà hàng nấu nhạt một chút.

Đầu Lương Thi Nhĩ vẫn còn hơi đau, thái dương căng tức, thỉnh thoảng lại thấy choáng váng.

Quý Bạc Thần cứ đi tới đi lui trong phòng bệnh cả ngày, hết rót nước lại chuyển qua cắt trái cây, còn sai Trần Phong mua một bó hoa tươi, cả căn phòng thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!