Giang Tự Xuyên nghĩ không sai, quả thật Lương Thi Nhĩ đang tránh Quý Bạc Thần.
Một mặt, cô lý trí tự nhủ với mình rằng đừng vạch trần anh, phải tìm thêm bằng chứng rõ ràng, chứng minh anh là kẻ ngoại tình rồi mới ba mặt một lời.
Nhưng mặt khác, cô lại không kìm được mà nhớ lại rất nhiều hình ảnh họ đã từng ở bên nhau, nhớ lại rất nhiều lời hứa anh dành cho cô, cũng nhớ lại năm đó cô đã không chút do dự kết hôn với anh, trong lòng tràn ngập hạnh phúc...
Những hình ảnh đó đan xen vào nhau, dưới sự k. ích th. ích từ các bài đăng của Vu Gia Gia mà vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh thủy tinh cứa vào tim cô.
Lương Thi Nhĩ hít sâu một hơi, sau khi ấn nút vào phó bản, cô đưa tay giật sợi dây chuyền trên cổ xuống.
Cô tùy tiện ném nó sang một bên, không thèm nhìn lại lần nào nữa.
Nửa tiếng sau, phó bản hoàn thành, Lương Thi Nhĩ trực tiếp rời khỏi đội.
Giang Tự Xuyên sững người, nhắn tin cho cô: [Sao chị không nhận phần thưởng?]
Lương Thi Nhĩ trả lời: [Không cần đâu, tặng cậu đó.] Tiếp đó, avatar của cô chuyển sang màu xám.
Giang Tự Xuyên tháo tai nghe xuống, cau mày dựa lưng vào ghế game. Đúng lúc này điện thoại của anh đổ chuông, là Ôn Diệp Lam gọi đến.
"A Xuyên, đang làm gì vậy?"
Giang Tự Xuyên: "Đang chơi game, sao thế?"
"Chơi game gì chứ, chuyện lần trước thế nào rồi? Cậu với Hiểu Đường có liên lạc không?"
Giang Tự Xuyên xoa bóp thái dương: "Chị Diệp Lam, không phải tôi đã nói với chị rồi sao? Tôi không có ý gì với cô ấy cả, chị đừng giới thiệu đối tượng gì đó cho tôi nữa."
"Sao lại không có ý đó được! Em họ tôi xinh xắn biết bao, hai đứa cậu ra ngoài ăn cơm tiếp xúc thử xem nào."
"Không cần."
"Cậu cứng miệng thật đấy. Nếu không phải bố mẹ cậu nhờ vả tôi thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến cậu đâu!"
"Bố mẹ tôi lại nói gì với chị à?"
"Bảo cậu mau tìm bạn gái mà ổn định đi, chứ đừng chỉ biết đến ban nhạc của cậu nữa. À, tôi không có nói là ban nhạc của cậu không tốt đâu nhé. Ý tôi là ban nhạc với yêu đương không hề xung đột, cậu cũng đến tuổi nên yêu đương rồi."
"... Thôi cúp máy đây."
"Từ từ! Cậu nói thật đi, hay là cậu không thích kiểu con gái như em họ tôi? Nếu vậy thì cậu cứ nói thẳng với tôi là cậu thích kiểu nào, để tôi giới thiệu cho cậu kiểu chính xác hơn một tí."
Giang Tự Xuyên vừa định nói tôi không cần, nhưng trong đầu lại bất chợt hiện lên đôi mắt lạnh lùng tĩnh lặng hôm đó ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Mọi lời anh định nói mắc nghẹn trong cổ họng, lúc sực tỉnh lại thì thầm chửi mình một câu "đúng là điên rồi".
"Sao im lặng thế? Đang nghĩ tới người cậu thích à? Nói đi, nói ra rồi tôi mới tìm cho cậu được chứ."
Giang Tự Xuyên: "... Chị đừng làm bà mối nữa, tạm biệt." "Này——"
Giang Tự Xuyên thẳng thừng cúp máy, anh buồn bực vò đầu, đứng dậy về phòng ngủ tắm nước lạnh.
Bên kia, Lương Thi Nhĩ vệ sinh cá nhân xong xuôi mới chậm rãi lên giường.
Quý Bạc Thần đã ở bên ngoài cả ngày, tới giờ này đã rất muốn ngủ. Nhưng đợi cô lên giường, anh vẫn nghiêng người ôm lấy cô. Anh đã quen ngửi mùi hương trên người cô, không phải hoàn toàn là mùi sữa tắm mà còn có cả hơi thở của riêng cô.
Nhưng tín hiệu "muốn yêu" mới phát ra được một nửa thì Lương Thi Nhĩ đã gỡ tay anh ra.
"Em đang đến tháng, không tiện." Cô kiếm cớ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!