Tống Diệc Thuần phát hiện ra người họa sĩ tài ba kia là vợ cũ của Quý Bạc Thần chỉ là một sự tình cờ.
Hôm ấy là ngày thứ ba họ chụp ảnh cưới.
Đêm đó là sinh nhật Dương Thuật, Quý Bạc Thần dẫn cô đi dự tiệc sinh nhật của anh ấy. Trong bữa tiệc đa phần đều là bạn học cũ của Quý Bạc Thần, quen biết đã nhiều năm, khi biết hai người họ sắp kết hôn thì mọi người chúc mừng rất nhiều.
Tống Diệc Thuần uống rượu với họ, trên đường đi toilet thì bất ngờ nghe được hai giọng nói quen thuộc kia.
Hai người đó đều là bạn học thời đại học của Quý Bạc Thần, vừa rồi ở trên bàn rượu hai người họ còn ngồi hàn huyên rất lâu.
"Cậu nói xem liệu Thi Nhĩ có biết Quý Bạc Thần sắp tái hôn không?"
"Biết thì sao, mà không biết thì thế nào? Thi Nhĩ bây giờ đã có người bạn trai quá xịn, cần gì phải quan tâm đến Quý Bạc Thần nữa."
"Cũng đúng... cô ấy chắc chắn không thèm quan tâm nữa. Nhưng mà, tôi cảm thấy Quý Bạc Thần vẫn còn để ý."
"Sao lại nói thế?"
"Nếu cậu ấy không để ý thì đã tái hôn từ lâu rồi? Nghe Dương Thuật nói, lần này nếu không phải trong nhà thúc giục thì cậu ấy cũng không định kết hôn đâu."
"Nghe cậu nói vậy mình mới thấy, hình như cậu ấy khá hờ hững với cô gái lần này, trước kia ở cùng Thi Nhĩ đâu phải như vậy."
"Aiza, để tâm với không để tâm khác biệt hẳn mà."
.....
Hai người đứng bên bồn rửa tay trang điểm xong thì ra ngoài, Tống Diệc Thuần từ trong phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt tái mét.
Mười một giờ tối, bọn họ tan cuộc.
Quý Bạc Thần nói đưa cô về, Tống Diệc Thuần bình tĩnh nói tối nay cô muốn đến nhà anh.
Quý Bạc Thần tưởng cô say rồi, cũng không nói gì nhiều, khởi động xe chạy về nhà mình.
Sau khi về đến nhà, anh rót cho cô ly nước, nói: "Anh đi tắm trước, em có thể dùng phòng vệ sinh của phòng ngủ phụ."
Nói xong, anh đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính.
Chờ tắm xong đi ra, anh phát hiện Tống Diệc Thuần vẫn đang ngồi trên sô pha, trên người mặc quần áo ban đầu, dáng vẻ vẫn chưa tắm qua. Anh cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Em làm sao vậy?"
"Vợ trước của anh tên là Lương Thi Nhĩ?!"
Quý Bạc Thần khẽ nhíu mày, không nói gì, bởi vì không biết vì sao cô đột nhiên hỏi chuyện này.
Nhưng Tống Diệc Thuần thấy anh không nói lời nào lại tức không thôi, đứng dậy chất vấn: "Tôi đang hỏi anh đấy, có phải cô ấy tên là Lương Thi Nhĩ không!"
"Phải, có vấn đề gì không?"
Tống Diệc Thuần: "Có vấn đề gì không.... Quý Bạc Thần, anh nhớ mãi chưa quên vợ cũ, vậy còn kết hôn với tôi làm gì?"
Ánh mắt Quý Bạc Thần lập tức lạnh xuống: "Em vừa nói gì cơ?"
Tống Diệc Thuần đứng dậy đi tới cửa phòng sách, chỉ vào bên trong: "Những tập tranh bên trong đều là tác phẩm của cô ấy đúng không?! Trước kia hay mới nhất đều có! Cái nào anh cũng mua về sưu tầm. Trước đây tôi tưởng anh thích những tập tranh này, còn định lần sau sẽ mua cho anh một bản giới hạn. Không ngờ anh không phải thích tranh mà là thích người vẽ ra những bức tranh này!"
So với sự kích động của cô, Quý Bạc Thần thoạt nhìn có vẻ thờ ơ: "Những bức tranh này chỉ để ở đó thôi, em đừng để ý đến nó."
"Đừng để ý đến nó? Vì sao đừng để ý? Tôi là người sắp kết hôn với anh, vậy mà anh ở trước mắt tôi hoài niệm vợ cũ, làm sao tôi mặc kệ được!"
Quý Bạc Thần: "Đó chỉ là tranh, không có ý nghĩa gì cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!