Trước cửa câu lạc bộ nào đó ở thành phố Giang, đợi tài xế dừng xe xong, Trần Phong chạy vội lên mở cửa sau.
Quý Bạc Thần ngồi vào xe trước, Vu Gia Gia theo sát phía sau ngồi vào hàng ghế sau. Trần Phong không liếc nhìn thêm, vòng ra ghế phụ.
Xe chạy ổn định trên đường, Vu Gia Gia thấy Quý Bạc Thần lại nhìn điện thoại vài lần, lần cuối anh cụp mắt xem vòng bạn bè của một người.
Vu Gia Gia đang ngồi kế bên nên nhìn thấy rõ, anh đang xem vòng bạn bè của một người tên Ôn Diệp Lam, trông nội dung thì hình như người này đang uống rượu ở quán bar.
Ôn Diệp Lam này là ai nữa… Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, Quý Bạc Thần đã khóa màn hình, dường như đã yên tâm.
"Sếp Quý, anh ổn chứ?" Vu Gia Gia thấp giọng hỏi.
Người đàn ông bên cạnh ngước mắt nhìn sang, ánh đèn trong xe mờ ảo, đôi mắt đã nhuốm men say của anh như phủ thêm một tầng sương mỏng, khiến người ta không tài nào rời mắt được.
Trái tim Vu Gia Gia thoáng rung rinh, cô ta nhích lại gần anh: "Anh đau đầu ạ? Có muốn nôn không?"
Quý Bạc Thần nhất thời không nói gì, nhìn cô ta một hồi rồi mới chầm chậm nói: "Hơi hơi."
"Được, để em bảo người bên khách sạn chuẩn bị thuốc giải rượu trước, anh nghỉ ngơi một lát đi."
Tối nay mọi người nhậu nhẹt quá hăng say, Quý Bạc Thần uống rất nhiều. Nhưng Vu Gia Gia cũng uống không ít, bởi vì lúc nãy ở bữa tiệc cô ta đã đỡ cho anh vài lần. Bây giờ dường như cô ta chỉ đang gắng gượng, gò má ửng hồng, ánh mắt đầy quan tâm.
Quý Bạc Thần thấy cô ta như thế thì bỗng có chút mềm lòng: "Tối nay cô nghỉ ngơi cho khỏe đi, mai không cần dậy sớm."
"Vâng ạ."
Đến khách sạn, Trần Phong đưa Quý Bạc Thần về phòng.
Sau khi Quý Bạc Thần bảo Trần Phong rời đi, anh nằm vật ra giường. Hôm nay toàn uống mấy loại rượu có tác dụng mạnh, đầu óc anh như bị nhét một cục bông, căng phồng, chóng mặt, chẳng thể nghĩ ngợi được gì.
Anh chật vật lấy điện thoại ra, kiểm tra thì thấy Lương Thi Nhĩ chưa gọi cho mình, điều này chứng tỏ cô ấy vẫn chưa về nhà…
Đúng lúc anh định gọi cho cô thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Quý Bạc Thần nhíu mày bò dậy khỏi giường, hơi loạng choạng bước tới cửa, sau đó nắm được tay nắm cửa, mở cửa ra.
"Còn chuyện gì—" Vốn tưởng người ngoài cửa là Trần Phong quay lại, ai ngờ lại là Vu Gia Gia đang xách theo một túi đồ.
"Sếp Quý, em đến đưa thuốc cho anh." Vu Gia Gia giơ túi đồ lên, "Em có hỏi một người bạn làm bác sĩ, anh ấy nói uống thuốc này rồi ngày mai sẽ dễ chịu hơn nhiều, nhưng khách sạn không có... cho nên em vừa ra ngoài mua, thành ra đưa lên hơi trễ một tí."
Mái tóc cô gái hơi rối, nom dáng vẻ khá mệt mỏi.
Quý Bạc Thần nhíu mày: "Không phải đã bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe sao? Uống rượu rồi còn chạy lung tung làm gì."
"Em không sao, em chỉ lo cho anh thôi." Vành tai Vu Gia Gia ửng đỏ, ngước mắt nhìn anh, "Em pha cho anh một phần nhé... Em vào trong được không ạ?"
Quý Bạc Thần khựng lại giây lát, sau đó nghiêng người sang một bên.
Sau khi Vu Gia Gia vào phòng, anh cũng không quan tâm cô ta muốn làm gì, đi đến bên giường nằm xuống, xoa dịu cơn say chóng mặt.
——
Minh Hải về đêm đèn đuốc sáng trưng, như một thành phố không bao giờ biết ngủ.
Tài xế lái thuê lái xe rời khỏi khu phố sầm uất náo nhiệt, sau khi rẽ vào đường chính thì trong xe hoàn toàn chìm vào yên tĩnh.
Giang Tự Xuyên ngồi ở ghế sau, liếc nhìn Lương Thi Nhĩ bên cạnh, có lẽ bây giờ rượu cô uống mới phát huy tác dụng, cô nghiêng người dựa vào cửa xe ngủ thiếp đi.
[Vẫn ở quán bar à?] Điện thoại rung lên, là tin nhắn của đồng đội Tạ Thanh Hãn gửi cho anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!