Cuối thu Minh Hải, nhiệt độ đã giảm xuống dưới mười độ, cái lạnh cắt da trong không khí khiến người ta cũng giảm bớt h. am m. uố.n vận động ngoài trời.
Đã một thời gian dài Quý Bạc Thần không ra ngoài vận động, hôm nay anh bị bạn thân Dương Thuật cưỡng chế kéo đi chơi tennis một tiếng đồng hồ.
"Quả nhiên lớn tuổi rồi, trước kia chơi tennis một tiếng cũng không mệt như bây giờ." Dương Thuật uống ngụm nước rồi cảm thán một câu.
Quý Bạc Thần lau mồ hôi trên mặt, dựa về phía sau: "Trí nhớ của cậu có vấn đề à? Trước đây cậu đánh tennis một tiếng cũng vậy mà."
Dương Thuật không phục: "Nào có, hồi đại học tôi đánh suốt hai tiếng mới mệt đến mức này ấy chứ."
Quý Bạc Thần cười cười, không tranh luận với anh ấy.
Dương Thuật buồn bực nuốt nước bọt, nói: "Đúng rồi, cậu với bạn gái thế nào rồi?"
Quý Bạc Thần hơi khựng lại: "Thì cũng thế thôi." "Cũng thế thôi? Vậy là tốt hay không tốt?"
Quý Bạc Thần ngẫm nghĩ giây lát, cũng không nói được rốt cuộc có tốt hay không, anh cảm thấy cũng được, tạm ổn... chắc là có thể.
Thực ra anh cũng không quan tâm quá.
Ba tháng trước sau khi được thân thích giới thiệu làm quen, người nhà hai bên đều cảm thấy môn đăng hộ đối rất thích hợp, hai người họ đã quyết định đến với nhau.
Giữa bọn họ không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào, nhưng ba tháng ở bên nhau, Quý Bạc Thần vẫn cố gắng làm những chuyện mà một người bạn trai nên làm, ví dụ như hẹn hò, tặng quà, còn có những lời hứa hẹn về vật chất trong tương lai nếu kết hôn...
"Aiza, có thế nào thì cậu cũng nên kết hôn đi. Cậu xem, con trai tôi bây giờ sai vặt được rồi đấy."
Quý Bạc Thần nói: "Bố mẹ tôi giục đã đành rồi, còn gặp cậu giục nữa?"
"Giục là đúng, cậu đáng bị giục. Ly hôn với Thi Nhĩ đã nhiều năm rồi, cậu nên bắt đầu lại thôi."
Vừa dứt câu, Quý Bạc Thần bỗng rơi vào trầm mặc.
Dương Thuật biết Lương Thi Nhĩ là một cái gai trong lòng Quý Bạc Thần, năm qua tháng lại tích tụ sâu đậm, làm cách nào cũng không nhổ ra được.
Thế là anh ấy nghĩ, nếu đã không rút ra được thì cứ đạp cho lún xuống, đừng để cho mũi nhọn lồi lên nữa, vậy thì cuộc sống mới trở lại bình thường được.
"Tôi nói nghiêm túc đấy, lần trước gặp mặt tôi cảm thấy cô gái kia cũng không tệ, vừa biết nũng nịu còn đáng yêu.... Hơn nữa người ta cũng thích cậu."
Quý Bạc Thần vẫn không nói gì, đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. Anh lấy ra nhìn thử, thấy là người mà họ vừa nhắc đến.
Quý Bạc Thần nhận máy: "Alo."
"Bạc Thần, các anh đánh tennis xong chưa?" Người bên kia đầu dây hỏi. Quý Bạc Thần nói: "Ừ, đánh xong rồi."
"Vậy em qua đó tìm các anh nhé, lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm."
Quý Bạc Thần nhìn Dương Thuật, anh ấy cũng đã nghe thấy, bèn gật đầu tỏ ý có thể.
Quý Bạc Thần nói: "Được, vậy em qua đây đi."
Sau khi cúp điện thoại, hai người không tiếp tục chơi bóng nữa mà vào trong phòng rửa mặt, ngồi chờ người tới.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Tống Diệc Thuần đến sân tennis.
Mùa thu lạnh lẽo nhưng cô ăn mặc rất đơn giản, áo khoác, giày ống cao, rõ ràng là đã trang điểm tỉ mỉ rồi mới ra ngoài.
Thấy Quý Bạc Thần, cô nhiệt tình khoác tay anh: "Dương Thuật, lại gặp mặt rồi."
Dương Thuật cười chào hỏi cô: "Đúng vậy, tối nay chúng ta đi đâu ăn đây nhỉ?" Tống Diệc Thuần nhìn sang Quý Bạc Thần: "Em không biết, anh nói xem?" Quý Bạc Thần: "Đồ Trung Quốc đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!