Tín hiệu trên núi không được ổn định, nhưng cũng may là hai người không trò chuyện gì nhiều, chỉ để điện thoại đó, thỉnh thoảng hình ảnh bị đứng cũng không sao.
Lương Thi Nhĩ vẽ được một lúc thì thấy có người ngồi xuống đối diện, xem chừng cũng định ngồi đây để lấy cảnh. Cô hơi nghiêng đầu, chào hỏi người tới.
Lịch Bắc cũng vội vàng gật đầu với cô: "Tôi có thể ngồi bên này không?" Lương Thi Nhĩ mỉm cười nói: "Tùy cậu, cậu muốn ngồi đâu vẽ cũng được." "Vâng."
Lương Thi Nhĩ tiếp tục vẽ, Giang Tự Xuyên trong màn hình nghe thấy giọng nói thì ngước mắt nhìn cô: "Em đang nói chuyện với ai vậy?"
Lương Thi Nhĩ vẫn không dừng động tác trong tay, thấp giọng nói: "Một cậu thanh niên."
"Họa sĩ trong bộ phận các em à?"
"Ừ, bây giờ mọi người đã lục tục ra ngoài vẽ tranh rồi."
Giang Tự Xuyên ồ một tiếng, không hỏi nhiều, chỉ nói: "Chốc nữa trời tối bên em sẽ lạnh đấy, có mang theo áo khoác ngoài chưa?"
"Nhà nghỉ gần đây mà, lạnh thì về lấy là được."
"Sợ em ham vẽ quá lại quên mất, để bị cảm lạnh thì hỏng bét."
Lương Thi Nhĩ dừng bút, cúi đầu nhìn vào màn hình: "Giang Tự Xuyên, anh có phát hiện bây giờ anh rất giống mẹ em không?"
Giang Tự Xuyên: "... Gì cơ?"
Lương Thi Nhĩ: "Xem ra có tuổi rồi nên càng ngày càng biết quan tâm người khác nhỉ."
"Giọng điệu em thế này là chê anh à?" "Đâu có, chị đâu có dám chê em trai."
Khóe miệng Giang Tự Xuyên cong lên: "Vậy thì chị ơi, lát nữa nhớ mặc thêm áo khoác nhé."
"Vâng vâng vâng, tuân mệnh tuân mệnh!"
Đến sáu giờ tối, mặt trời dần khuất bóng. Nhiệt độ trên núi quả nhiên bắt đầu giảm xuống, Lương Thi Nhĩ đứng dậy định trở về phòng lấy thêm áo mặc.
"Chị Thi Nhĩ, chị định về ạ?" Lịch Bắc ngồi cách đó không xa hỏi. Lương Thi Nhĩ: "Ừm, cũng tối rồi, cậu cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi." "Vâng."
Lịch Bắc nhanh chóng thu dọn dụng cụ vẽ tranh, đuổi theo bước chân của cô, cùng nhau về nhà nghỉ.
Trên đường đi, Lương Thi Nhĩ nhìn bán thành phẩm của cậu ấy, trong mắt không thiếu sự tán thưởng: "Phong cách vẽ của cậu thật sự rất đặc biệt."
Lịch Bắc là học sinh ưu tú của học viện mỹ thuật, từ nhỏ đến lớn đã nghe rất nhiều lời khen ngợi kiểu này, nhưng nhận được lời khen từ miệng Lương Thi Nhĩ, trong lòng cậu ấy vẫn lâng lâng vui sướng.
"Đâu. đâu thể so sánh với chị."
"Phong cách của chúng ta khác nhau mà, hơn nữa cậu vẫn còn nhỏ, còn nhiều không gian để phát triển."
Lịch Bắc liếc nhìn cô: "Năm nay tôi đã hai mươi ba rồi, không còn nhỏ nữa."
Lương Thi Nhĩ cảm thán: "Hai mươi ba? Đó là số tuổi của tôi cách đây nhiều năm rồi."
"Nhưng trông chị rất đẹp. À không....ý tôi là, chị còn rất trẻ." Sau khi nói xong,
vành tai Lịch Bắc đỏ lên trước.
Lương Thi Nhĩ cũng không phát hiện, vui vẻ tiếp nhận lời khen ngợi này, tùy ý nói: "Cám ơn nhé, vậy cậu tranh thủ mang đồ về cất đi, sau đó đó ra ngoài ăn cơm."
"Vâng."
Bữa tối là do phòng bếp của nhà nghỉ chuẩn bị, nhóm của bọn họ có hơn mười người, ngồi thành một bàn dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!