Ngày hôm sau, Giang Tự Xuyên ngủ thẳng đến mười một giờ trưa mới chịu rời giường.
Tối qua anh thức khuya, không phải cố ý mà là sau khi từ nhà Lương Thi Nhĩ về anh không tài nào ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt là anh dường như lại trở về khoảnh khắc ôm chặt lấy cô mà hôn ngấu nghiến, tim đập thình thịch không ngừng, vừa phấn khích lại vừa day dứt.
Anh chỉ ước gì vừa nhắm mắt lại mở mắt ra là đến giờ cô tan ca luôn, như vậy thì anh có thể lập tức xuất hiện trước mặt cô, có thể ôm cô vào lòng.
Nhưng mà thời gian trôi rất chậm.
Giang Tự Xuyên đành phải kiếm chút việc để làm, anh lái xe đến studio tìm ba đồng đội để tập tiếp bài hát còn đang tập dở tối qua.
Trạng thái của anh hôm nay khác hẳn với tối qua, tối qua anh cứ thấp thỏm không yên, hôm nay thì cả vẻ mặt lẫn tinh thần đều sảng khoái, đuôi như muốn vểnh lên trời.
Trong lúc luyện tập, Tạ Thanh Hãn ngồi xuống bên cạnh anh, vỗ vai anh: "Thuận lợi lắm à?"
Giang Tự Xuyên: "Gì cơ?"
"Ý tôi là cậu với chị Thi Nhĩ đấy." "Ồ... tạm ổn."
Tạ Thanh Hãn: "Tôi thấy dáng vẻ của cậu hiện tại đâu phải chỉ "tạm ổn", là quá ổn luôn ấy chứ."
Giang Tự Xuyên muốn kìm nén bớt sắc mặt vui mừng, nhưng lại cảm thấy mình không làm được, bèn nhích lại gần hỏi: "Rõ ràng lắm sao?"
Tạ Thanh Hãn gật đầu: "Quá rõ là đằng khác."
Giang Tự Xuyên nhếch môi nói: "Ờ, thì đúng là thế."
Tạ Thanh Hãn không khỏi kinh ngạc: "Không ngờ tên nhóc cậu yêu vào lại biến thành như vậy, miệng cứ ngoác đến tận thái dương. Này, xin cậu đấy, bình thường chút giùm tôi."
"Lão Tạ, cậu không hiểu đâu." "..."
"Hình như từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng yêu đương nghiêm túc đúng không, nên cậu đâu biết yêu đương tuyệt vời đến thế nào."
Tạ Thanh Hãn đen mặt, đột nhiên muốn đánh người.
Giang Tự Xuyên không hề phát hiện ta, tự biên tự diễn: "Dạo gần đây tôi mới biết thì ra hẹn hò với con gái lại vui vẻ đến vậy. À, ý tôi là người con gái mình thích. thậm chí vừa mới tách ra chưa được một lúc mà đã thấy nhớ rồi. Trước
kia tôi chưa từng có cảm giác này, cậu có hiểu được ý tôi không?" Khóe miệng Tạ Thanh Hãn giật giật: "Cậu như vậy là bị bệnh đấy."
"Chẳng lẽ ý cậu là tôi bị bệnh tương tư? Ừm.... chắc là vậy." Giang Tự Xuyên
thở dài, cảm khái nói, "Nhưng mà lão Tạ, cậu không hiểu đâu, loại bệnh này thật ra rất thú vị."
Tạ Thanh Hãn đứng dậy: ".... Tôi đi trước đây."
"Đợi đã, cậu chưa từng yêu đương, cậu không muốn biết cảm giác cụ thể là thế nào sao? Tôi có thể chia sẻ cho cậu biết."
"Giang Tự Xuyên, cậu đừng lên cơn nữa." "Tôi nghiêm túc đấy."
"Cút! Bớt tự mãn đi!"
Giang Tự Xuyên bất đắc dĩ cười: "Không nghe thì thôi."
Mấy người họ tiếp tục luyện tập, Giang Tự Xuyên sau khi hát thêm mấy lần thì cảm thấy cũng đã tạm ổn, bèn đi đến cửa hàng hoa gần đó chọn một bó hoa hồng, không phải loại lúc trước anh gửi đến văn phòng cô.
Bởi vì cô nói kiểu hoa đó quá lớn, cô không thể ôm hết.
Sau khi mua hoa xong, anh lại đến siêu thị nhập khẩu mua một ít đồ ăn vặt đặt trong xe, cuối cùng mang theo một ly đồ uống tới công ty của cô, chờ cô tan tầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!