Chương 4: (Vô Đề)

Quý Bạc Thần vừa chạy vào bãi đậu xe của công ty thì thấy Vu Gia Gia đang đứng chờ ở đằng xa.

Công ty quảng cáo không có yêu cầu gì về trang phục của nhân viên, mọi người đi làm ăn diện đủ mọi kiểu dáng. Phòng chăm sóc khách hàng là có gu nhất, đa phần mọi người đều có phong cách ăn mặc riêng.

Hôm nay Vu Gia Gia ăn mặc theo phong cách Hàn Quốc, màu xanh thanh nhã kết hợp với xám tro dịu dàng, toát lên nét đẹp trẻ trung rạng rỡ nhưng cũng không kém phần lãng mạn.

Thấy Quý Bạc Thần xuống xe, cô ta vội vàng chạy đến: "Sếp Quý, bọn họ đang đợi ở phòng họp trên lầu ạ."

Quý Bạc Thần ừ một tiếng, bước thẳng về phía trước: "Tình hình hiện tại thế nào?"

"Sếp Tiết nói phương án này không đáp ứng được nhu cầu của họ... Nhưng mà trước đó chúng ta đã trao đổi với bên họ rồi, rõ ràng là không có vấn đề gì cả, giờ tự nhiên họ..."

"Tôi biết rồi." Quý Bạc Thần liếc nhìn cô ta, "Gặp chuyện gì cũng đừng cuống lên như thế."

Vu Gia Gia ngẩn người, thoáng chút bối rối, nhưng lại dễ dàng tìm thấy cảm giác an toàn trong ánh mắt anh, trong lòng dâng lên một cảm xúc lâng lâng, khẽ gật đầu: "Vâng ạ."

Trong phòng họp đã có khá nhiều người, sau khi Quý Bạc Thần đến, bầu không khí căng thẳng mới vơi đi phần nào.

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đạt được sự thống nhất mới với đối phương. Sau đó Quý Bạc Thần đứng ra mời họ đi ăn khuya.

Địa điểm là khách sạn cao cấp mà công ty hay đến tiếp khách. Để xoa dịu cơn giận của khách hàng, dĩ nhiên là không thể thiếu rượu bia, một bữa tiệc chén chú chén anh cứ thế kéo dài đến tận đêm khuya.

"Mọi người đã về hết chưa?"

"Về hết rồi ạ." Vu Gia Gia từ bãi đậu xe quay lại, đi đến bên cạnh Quý Bạc Thần, "Sếp Quý, anh không sao chứ?"

Quý Bạc Thần say rồi, anh cau mày nói: "Gọi tài xế lái thay đi."

Vu Gia Gia nhìn anh với vẻ lo lắng: "Em không uống rượu, có thể đưa anh về." Quý Bạc Thần liếc nhìn cô ta: "Cô lái xe được à?"

"Được chứ ạ." Vu Gia Gia có hơi ngại ngùng, "Tuy chỉ mới lấy bằng lái gần đây, nhưng anh đừng coi thường em."

Quý Bạc Thần khẽ nhếch môi, ném chìa khóa xe cho cô ta: "Vậy thì lại đây." Thành phố về đêm đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn neon nhấp nháy rực rỡ.

Sau khi rời khỏi bữa tiệc, ngồi vào chiếc xe chỉ có hai người, bỗng nhiên cảm thấy thế giới trở nên yên tĩnh lạ thường.

Vì tay lái còn gà mờ, cũng bởi vì chiếc xe này trong nhận thức của Vu Gia Gia quá đắt đỏ, thế nên suốt dọc đường cô ta lái xe rất cẩn thận.

Chầm chậm lái xe đến cổng khu nhà của Quý Bạc Thần thì đã là chuyện của một tiếng sau đó.

Cô ta dừng xe lại không đi tiếp, quay đầu lại định hỏi Quý Bạc Thần là nhà anh ở tòa nào thì thấy anh đã ngủ say, hơi thở đều đều.

Vu Gia Gia đành ngậm miệng, không quấy rầy anh nữa.

Cô ta cứ lặng lẽ nhìn anh, nhìn mãi nhìn mãi, như bị thôi miên mà từ từ tiến lại gần anh. Nhưng ngay khi cô ta sắp chạm vào mặt anh, người trước mặt bỗng nhiên mở mắt ra.

Dường như anh đã nhận ra điều gì đó, khi thấy cô ta cách mình gần như vậy, trong mắt anh không hề có chút bất ngờ, chỉ lặng lẽ nhìn lại cô ta.

Tim Vu Gia Gia đập thình thịch, cô ta cắn răng, không lùi bước mà còn tiến thêm một bước nữa.

"Cô có thể lái xe về nhà, ngày mai lái đến công ty." Quý Bạc Thần nói.

Vu Gia Gia vì bị anh ngăn cản mà gò má ửng hồng ngại ngùng, cô ta nhìn sườn mặt của anh một lúc rồi khẽ "dạ" một tiếng, lại hỏi: "Vậy anh thì sao?"

Vừa hỏi xong, cô ta mới nhận ra mình ngớ ngẩn, anh đâu phải chỉ có mỗi một chiếc xe này.

Quả nhiên, Quý Bạc Thần nói: "Tôi lái xe khác."

Vu Gia Gia gật đầu, vành mắt cũng đỏ lên giống như gò má: "... Vâng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!