Gió đêm đông mang theo hơi lạnh.
Lương Thi Nhĩ ngước mắt nhìn chàng trai trước mặt, tim khẽ rung lên một nhịp. Cô bình tĩnh nhìn anh, hỏi: "Giang Tự Xuyên, lý do cậu thích tôi là gì?"
Giang Tự Xuyên siết chặt tay: "Tôi cũng không biết lý do là gì, nhưng từ lần gặp đầu tiên tôi đã không kìm được lòng muốn nhìn chị thêm vài lần, sau đó cũng không biết tại sao..."
"Vậy là cậu cảm thấy ngoại hình của tôi hợp gu cậu?"
"Cũng không đơn thuần vì chuyện này..." Giang Tự Xuyên nhíu mày, "Tôi thích chị, là bởi vì tất cả ở chị."
Lương Thi Nhĩ: "Tất cả? Do cậu chưa nhìn thấy tính xấu của tôi thôi."
Giang Tự Xuyên: "Tôi sắn lòng được nhìn thấy, đương nhiên cũng có thể chấp nhận."
Lương Thi Nhĩ rũ mắt, trong mắt đột nhiên có vài phần cô tịch: "Trước kia người đó cũng từng nói như vậy..."
"Tôi không giống anh ta!" "Vậy sao?"
Giang Tự Xuyên: "Phải, tôi bảo đảm, chị có thể thử xem."
Anh nói chuyện có vài phần vội vàng, cứ như sợ cô không tin mà van nài khẩn thiết đến tội.
Thấy anh như vậy, trái tim Lương Thi Nhĩ thoáng mềm nhũn, dù sao anh cũng vừa giúp cô, cô không nên trêu chọc anh như thế: "Được rồi, chúng ta lên xe trước đã."
"Vậy tôi...."
"Tôi tin cậu, càng tin là giờ phút này cậu không hề nói dối." "Thật sao?"
"Ừ, nhưng chúng ta đừng đứng đây nói chuyện nữa, nếu không bọn họ ra ngoài lại thấy."
Giang Tự Xuyên: ".... Cũng đúng."
Đứng trước cửa nói chuyện cũng không tiện, Giang Tự Xuyên đành thôi, vòng qua ghế lái.
Ba phút sau, anh lái xe ra khỏi khu vực nhà cô.
"Chân cậu khỏi hẳn rồi chứ?" Trên đường đi, Lương Thi Nhĩ đột nhiên nhớ tới việc này bèn hỏi một câu.
Giang Tự Xuyên buồn bực nói: "Khỏi rồi, tuần trước đã tháo bột."
"Ồ... thế thì tốt. Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây? Đi xem pháo hoa thật à?" "Ừm, tôi biết một vị trí rất thích hợp để ngắm pháo hoa."
"Chờ chúng ta đến nơi liệu còn pháo hoa để xem không?" "Còn chứ."
Đường phố đêm giao thừa vắng vẻ hơn nhiều so với trước đó, Lương Thi Nhĩ nhìn cây cối không ngừng trôi dạt về phía sau ngoài cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm.
So với bầu không khí khiến người ta phiền não trong nhà, cô bằng lòng trốn ra ngoài như vậy hơn. Giờ phút này cô cảm thấy biết ơn vì sự tồn tại của Giang Tự Xuyên.
Chẳng mấy chốc xe đã rời khỏi khu vực sầm uất, chạy lên con đường núi quanh co uốn lượn. Ngọn núi này chắc là thuộc về khu nghỉ dưỡng đã khai phá qua, trên đỉnh núi có ánh đèn, cây cối bên ven đường cũng được cắt tỉa gọn gàng.
Hơn mười phút sau, Giang Tự Xuyên dừng xe ở một đài ngắm cảnh giữa sườn núi.
Sau khi xuống xe, Lương Thi Nhĩ nhìn chung quanh một vòng, phát hiện ở đây ngoại trừ họ ra thì không có xe nào khác, đương nhiên cũng không có người.
Một khoảng đất mênh mông vắng lặng, tựa như cách ly với thế giới. Cô nhìn bầu trời đêm xa xa: "Ở đây ngắm được pháo hoa thật à?"
"Ừ." Giang Tự Xuyên mở cốp xe ra, không gian trong cốp xe rất lớn, không hề bày bừa đồ linh tinh mà chỉ có ít hoa quả với bánh kẹo, lại còn có hai cái đệm.
"Chị ngồi xuống ngắm đi, có thể ăn chút trái cây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!