Hai mươi phút sau, Lâm Thu Vân bắt đầu gọi mọi người vào ăn cơm.
Lương Viễn nhiệt tình giữ Quý Bạc Thần lại, bảo anh ta cùng họ ăn bữa cơm tối giao thừa này.
"Bạc Thần, bố mẹ con chắc không có ý kiến gì đâu, tối nay con ở lại đây dùng cơm đi." Lương Viễn nói.
Quý Bạc Thần: "Trưa nay gia đình con đã tới khách sạn ăn cơm tất niên với họ hàng rồi, bố mẹ con cũng biết tối nay con đến thăm gia đình mình."
Lương Viễn cười nói: "Vậy thì tốt rồi, nào đến đây, chúng ta bắt đầu ăn cơm thôi. Tiểu Sâm, gọi chị con vào đây."
"Ồ...."
Lâm Vân Sâm rời khỏi bàn ăn đi tìm Lương Thi Nhĩ, mấy phút sau lại chạy về nói: "Bố, chị bảo chờ thêm chốc nữa."
Lương Viễn bất mãn: "Chờ cái gì? Tới giờ ăn cơm rồi." "Chị nói có người muốn tới nhà mình, sắp tới rồi."
Quý Bạc Thần ngẩn người, trong lòng đã có chút suy đoán, ánh mắt nhất thời tối sầm lại.
Lương Viễn và Lâm Thu Vân thì không hiểu ra sao: "Người nào muốn tới đây?"
Lương Vân Sâm cũng không biết, đúng lúc này, qua cửa sổ bên kia cậu ấy nhìn thấy một chiếc xe dừng lại trước nhà bọn họ: "Đến rồi đến rồi, khách đến rồi!"
Ánh mắt mọi người cũng đổ dồn ra ngoài cửa sổ theo cậu ấy, loáng thoáng nhìn thấy một chiếc xe SUV ngừng lại trong chỗ đậu xe của nhà họ, Lương Thi Nhĩ đứng ở cửa lập tức chạy ra đón.
"Để con đi xem!" Lương Vân Sâm chạy ra cửa trước, Lương Viễn và Lâm Thu Vân cũng cảm thấy kỳ lạ, đứng dậy đi theo xem có chuyện gì.
Nào ngờ vừa đi ra thì phát hiện chiếc xe kia không phải SUV bình thường, mà là một chiếc Cullinan đen tuyền. Cốp sau của chiếc Cullinan đang mở, có lẽ thấy bọn họ đi ra nên người đang lấy đồ ở cốp sau cũng đi tới.
"Chào chú, chào dì, năm mới vui vẻ ạ." Hai tay đối phương đều xách đồ, vô cùng lễ phép nói với bọn họ.
Lương Viễn và Lâm Thu Vân nhìn nhau, kinh ngạc không nói gì.
Cậu thanh niên trước mặt cũng không ngượng ngùng, khách sáo nói: "Chú dì, xin lỗi vì cháu đến vào giờ này, làm phiền gia đình mình rồi ạ. Đây là quà cháu mang tặng chú dì, hy vọng chú dì có thể nhận."
Lương Viễn: "Cậu là. "
"..."
Giang Tự Xuyên nhìn Lương Thi Nhĩ, nghiêm mặt nói: "Thưa chú dì, cháu là bạn trai của Thi Nhĩ, cháu tên Giang Tự Xuyên."
Hai người lớn không khỏi khiếp sợ, nhanh chóng đánh giá Giang Tự Xuyên. Chàng trai trước mắt khôi ngô tuấn tú, gương mặt có chiều sâu, sống mũi cao thẳng, khiến Lâm Thu Vân cảm thấy có nét giống mấy diễn viên trên TV. Dáng người của anh cũng rất cao, thân hình lại ưu việt. Chỉ là thoạt nhìn hình như còn khá trẻ.
"Cậu là bạn trai của Thi Nhĩ? Làm sao có thể?" Lương Viễn lập tức nhìn sang Lương Thi Nhĩ bên cạnh, "Thi Nhĩ, chuyện gì đây?"
Ánh mắt Lương Thi Nhĩ vẫn bình tĩnh, đưa tay ôm lấy cánh tay Giang Tự: "Sao lại không thể? Cậu ấy đúng là bạn trai con. À, con mới hẹn hò gần đây thôi."
Lương Viễn và Lâm Thu Vân lại nhìn nhau: "Sao, sao không nghe con nói gì?" "Hôm nay con định nói với bố còn gì, cũng đã gọi người ta tới nhà rồi."
Lương Viễn: "...."
"Khách đã đến nhà rồi, đứng bên ngoài nói chuyện thì không hay lắm, vào trong trước đã." Lương Thi Nhĩ khẽ kéo Giang Tự Xuyên, cũng không quan tâm vẻ mặt của bố mẹ mà dẫn anh đi vào trong.
Lương Viễn hoàn hồn, đè thấp giọng nói: "Bạc Thần còn ở bên trong!"
Lâm Thu Vân than một tiếng: "Cũng tại ông, hôm nay ông giữ Bạc Thần lại ăn cơm làm gì?"
Lương Viễn: "Tôi cũng đâu biết là sẽ có tình huống như vậy?" "Chậc, đừng nói nữa, mau đi vào chào hỏi đi."
Trong nhà và ngoài nhà là hai nhiệt độ khác nhau, Giang Tự Xuyên theo Lương Thi Nhĩ vào trong, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Quý Bạc Thần đang đứng trong phòng khách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!