Một tuần mới lại bắt đầu, Lương Thi Nhĩ không đến nhà Giang Tự Xuyên thăm anh nữa. Cô thiết nghĩ nếu bạn anh đã có ở đây thì ít ra cũng có người chăm sóc anh rồi.
Ai ngờ tới buổi chiều thứ Tư, Lương Thi Nhĩ mới từ phòng họp về thì trông thấy một anh giao hàng cầm bó hoa lớn đứng ở cửa phòng ban của bọn họ.
"Xin hỏi cô Lương ngồi ở vị trí nào ạ?"
Ở đây chỉ có một người họ Lương là cô, các đồng nghiệp cùng khu vực đều nhìn về phía cô, trong ánh mắt ánh lên vẻ hóng hớt.
Lương Thi Nhĩ sửng sốt: "Số điện thoại là?"
Anh trai giao hàng vội lấy danh sách ra, báo số điện thoại. Đúng số điện thoại của cô.
Lương Thi Nhĩ hỏi: "Xin hỏi là của ai tặng vậy?"
"Cái này thì tôi không rõ lắm, là cô đúng không? Vậy cô nhận giúp nhé." Lương Thi Nhĩ đành phải nhận lấy: "Cảm ơn."
Đợi anh giao hàng đi rồi, Lương Thi Nhĩ cố gắng chỉnh lại bó hoa hồng to đùng trong lòng.
"Chị Thi Nhĩ, là ai tặng hoa vậy!"
"Màu hồng phấn trông xinh quá đi, cũng nhiều thật đấy." "Đẹp quá! Chị Thi Nhĩ, có niềm vui mới rồi nha~"
Lương Thi Nhĩ thấy trên bó hoa có tấm thiệp, cô không mở ra xem trước mặt mọi người mà cười bảo mọi người giải tán: "Tranh thủ vẽ bản thảo đi, đừng nhiều chuyện nữa."
"Bó này chắc 99 bông nhỉ? Lãng mạn quá."
Lương Thi Nhĩ không để ý đến sự trêu chọc của bọn họ, mang hoa đến phòng làm việc của mình. Lúc đặt lên bàn, cô thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng có thể rút tấm thiệp ra xem thử.
[Xin lỗi chị —— Giang]
Suy đoán trong lòng Lương Thi Nhĩ được chứng thực, quả nhiên là Giang Tự Xuyên. Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho anh, Giang Tự Xuyên nhanh chóng nhận máy, giọng nói có chút hân hoan: "Hôm nay chị có tới không?"
Lương Thi Nhĩ nói thẳng: "Giang Tự Xuyên, cậu tặng hoa cho tôi đúng không?"
Giang Tự Xuyên ừ một tiếng: "Xin lỗi chị, tôi không cố ý lừa chị chuyện nhóm Nhậm Kha ra ngoài du lịch."
Lương Thi Nhĩ ngồi xuống ghế làm việc, ung dung hỏi anh: "Không phải cố ý chứ là cái gì?"
Bên kia im lặng mấy giây, có chút bất đắc dĩ nói: "Được, đúng là tôi cố ý...... Chủ yếu là tôi sợ tôi nói bọn họ ở đây thì chị sẽ không đến thăm tôi nữa."
Lương Thi Nhĩ vừa tức vừa buồn cười: "Cậu chú ý dưỡng thương đi, đừng làm mấy trò này nữa, được không?"
"Bây giờ tôi không tiện ra ngoài nên không thể tự mình đi mua, là cửa hàng hoa đó gửi ảnh cho để tôi chọn, chị thấy đẹp không?"
"Cũng được, nhưng ý tôi là..."
"Được là tốt rồi." Giang Tự Xuyên dường như thở phào nhẹ nhõm, "Vậy tối nay chị có sang đây không? Tôi có thể gọi thêm chị Diệp Lam, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé."
"..."
Lương Thi Nhĩ cảm thấy mình không có cách nào trò chuyện với anh, đương nhiên cũng sẽ không đồng ý qua nhà anh. Bởi vì cô không muốn kéo dài cái cảm giác kỳ lạ từng len lỏi trong lòng khi ngồi đánh đàn piano đêm đó, nó đến quá đột ngột, cũng không thể kiểm soát....
"Tôi không đến đâu, mọi người ăn đi."
Sau đó có một khoảng thời gian Lương Thi Nhĩ không đến nhà Giang Tự Xuyên nữa. Cô cố ý cách xa, nhưng Giang Tự Xuyên hiển nhiên không cảm nhận được, thậm chí anh còn bắt đầu tặng hoa cho cô mỗi ngày.
Đôi khi là buổi sáng, thỉnh thoảng là buổi chiều. Về sau chỉ cần tầng của họ nhận được hoa là mọi người đều mặc định hoa của Lương Thi Nhĩ.
Trong lúc nhất thời, mọi người vô cùng tò mò người theo đuổi này là ai mà tặng hoa hào phóng như thế, không chỉ mỗi bó 99 đóa mà mỗi ngày còn tặng một loại khác nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!