Chương 34: (Vô Đề)

Nửa tiếng sau, ở bệnh viện.

"Xin hỏi Quý Bạc Thần đang nằm ở đâu ạ?... Là người vừa được đưa tới đây do đánh nhau."

"Quý Bạc Thần đúng không, đang bôi thuốc ở bên kia." "Được, cám ơn."

Sau khi được y tá chỉ phương hướng, Quý Đình Dương chạy bước nhỏ sang bên đó. Chẳng mấy chốc cậu ấy đã nhìn thấy Quý Bạc Thần ngồi trên giường bệnh, đang được bác sĩ bôi thuốc. Hai má anh ta sưng đỏ, bên miệng có vết máu, nửa thân trên đã cởi áo cũng đầy những vết ửng đỏ sau khi bôi thuốc.

"Anh, anh không sao chứ?" Quý Đình Dương kích động đi tới bên cạnh anh ta.

Quý Bạc Thần nhìn thấy cậu ấy thì cũng không có phản ứng gì nhiều, ánh mắt anh ta vẫn nhìn chằm chằm về một hướng khác.

Quý Đình Dương nhìn theo hướng của anh ta, lúc này mới phát hiện Lương Thi Nhĩ đang ở cách đó không xa. Bên cạnh cô còn có một người thanh niên thoạt nhìn cũng vừa trải qua "ẩu đả", có điều chân của người thanh niên kia hình như nghiêm trọng hơn, đang bó thạch cao.

"Chị dâu."

Lương Thi Nhĩ nghe thấy tiếng quay đầu lại: "Em tới rồi à?"

Quý Đình Dương đi tới, sở dĩ cậu ấy đến đây là vì được Lương Thi Nhĩ gọi điện thông báo. Còn về phần tại sao không gọi cho bố mẹ cậu ấy, thì nhìn tình hình cũng hiểu được, người già trông thấy chắc sẽ sợ chết khiếp.

"Chị dâu, chị không sao chứ?"

Lương Thi Nhĩ nói: "Không sao, là hai người họ đánh nhau."

Quý Đình Dương nhìn người thanh niên trên giường bệnh, tuy rằng khuôn mặt người này cũng bầm dập như anh trai cậu ấy, nhưng không khó để nhận ra đây là anh chàng đẹp trai.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy..."

Lương Thi Nhĩ nói: "Một chút hiểu lầm thôi. Đình Dương, em chăm sóc anh em đi."

"Vâng."

Hai người tiếp tục bôi thuốc, bên Quý Bạc Thần kết thúc trước.

Về cơ bản anh ta chỉ bị thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn, nhưng anh ta vẫn lấy cớ tức ngực váng đầu để nhập viện. Còn Giang Tự Xuyên bị thương ở chân thì không thể không nằm viện.

Quý Đình Dương: "Để em đẩy anh vào phòng bệnh trước." "Đẩy anh đến chỗ chị dâu em đi."

Quý Đình Dương lo anh ta lại đánh nhau với người khác, không nhúc nhích: "Anh..."

Quý Bạc Thần thấy cậu ấy không chịu đi thì thẳng thừng đứng dậy khỏi xe lăn, khập khiễng đi đến bên cạnh Lương Thi Nhĩ.

"Này, anh..."

Lương Thi Nhĩ nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Quý Bạc Thần đi tới, cô nghiêng người chặn anh ta lại: "Anh làm gì vậy?"

Thấy cô cảnh giác nhìn mình, dáng vẻ bảo vệ đó chắc là sợ anh ta lại tổn thương người phía sau cô. Quý Bạc Thần cảm thấy giờ khắc này trái tim còn đau hơn vết thương ngoài da gấp trăm ngàn lần, anh ta thấp giọng nói: "Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, anh không muốn làm gì cả."

Lương Thi Nhĩ yên lặng nhìn anh ta vài giây: "Anh nói đi."

"Anh muốn ra ngoài nói chuyện." Quý Bạc Thần nói, "Anh không muốn nói chuyện trước mặt người này."

Lương Thi Nhĩ biết người này khó chơi, bực mình muốn chết: "Được được được, đi ra ngoài nói."

"Lương Thi Nhĩ!" Vừa đi được một bước, Giang Tự Xuyên nằm trên giường bệnh chợt vươn tay giữ chặt cổ tay cô.

Lương Thi Nhĩ quay đầu, ý bảo anh buông ra: "Tôi ra ngoài nói mấy câu thôi."

Giang Tự Xuyên lạnh lùng nhìn Quý Bạc Thần, nhưng khi nhìn sang Lương Thi Nhĩ, ánh mắt anh lại trở nên dịu dàng: "Vậy lát nữa chị sẽ quay lại chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!