Chương 32: (Vô Đề)

Ngày đó sau khi rời khỏi Cục dân chính, Quý Bạc Thần cứ như người mất hồn.

Trong khoảng thời gian này anh ta cũng không đến công ty, cho dù có đến cũng không thể nào tập trung làm việc được. Cấp trên nhận ra sự lơ đãng của anh ta, cau mày bảo anh ta giao lại việc cho người khác, đi nghỉ ngơi vài ngày đi.

Ngày trước Quý Bạc Thần không thích giao dự án trong tay mình cho người khác, nhưng hiện tại anh ta không có cách nào tập trung vào những chuyện này.

Thứ quan trọng nhất của anh ta sắp vụt mất rồi, thế nên những chuyện khác dường như không còn quan trọng trong mắt anh ta nữa.

Hôm nay anh ta tới tìm Lương Thi Nhĩ cũng bởi vì anh ta đột nhiên rất muốn nhìn thấy cô. Mặc dù anh ta biết cô không hề muốn gặp mình.

"Anh Quý, anh tới đây làm gì?"

Quý Bạc Thần không ngờ sẽ nhìn thấy chàng trai này ở chỗ cô, thấy anh đứng trong căn nhà mà bọn họ từng sống, đầu óc anh ta như nổ ầm một tiếng, sắc mặt cũng trắng bệch ra. Anh ta nhìn chằm chằm Giang Tự Xuyên, vừa mờ mịt lại cảm thấy hoang đường: "Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng chứ!?"

Giang Tự Xuyên khẽ nhướng mày, nói: "Tôi tới chăm sóc cô ấy, nấu cơm cho cô ấy ăn."

Chàng trai trước mắt còn trẻ, lại tuấn tú, trong mắt chứa đầy ý thù địch với anh ta, còn trong lời nói lại chan chứa sự dịu dàng dành cho cô.

Quý Bạc Thần cảm giác được rõ ràng, lồng ng. ực phập phồng kịch liệt: "Cậu chăm sóc cô ấy?"

"Tôi là bạn cô ấy, cô ấy bị bệnh tôi đương nhiên có thể tới chăm sóc cô ấy." Giang Tự Xuyên nhíu mày, "Anh là ai mà đứng đây chất vấn tôi?"

"Tôi là chồng cô ấy!"

Giang Tự Xuyên nở nụ cười, châm biếm: "Hình như trí nhớ của anh không được tốt thì phải? Chẳng phải hai người đã ly hôn rồi sao?"

Đồng tử Quý Bạc Thần chợt co rút, giống như bị chạm vào thần kinh yếu ớt nhất. Anh ta xông lên phía trước, hung hăng đẩy người ra, cửa nhà cũng vì thế mà bị anh ta kéo ra.

Quý Bạc Thần dừng lại ở cửa ra vào, nhìn thấy Lương Thi Nhĩ đang ngồi trong phòng ăn cách đó không xa, hờ hững nhìn anh ta. Mà trước mặt cô là một bàn thức ăn nóng hổi, khiến cho lồng ng. ực của anh ta càng thêm lạnh buốt.

Những thứ này... là chàng trai này nấu cho cô sao?

Quý Bạc Thần sững sờ tại chỗ.

Anh ta vẫn luôn cho rằng nguyên nhân chính khiến bọn họ ly hôn là vì anh ta đã làm sai chuyện, phản bội cô. Thế nên điều anh ta nghĩ ra được cũng chỉ là mình phải cố gắng đối xử tốt với cô, để cô nguôi giận, để cô hồi tâm chuyển ý.

Anh ta chưa từng nghĩ rằng trong khoảng thời gian anh ta hy vọng cô hồi tâm chuyển ý này lại có một người đàn ông khác chen chân vào.

Bởi vì ở trong thế giới của anh ta, Lương Thi Nhĩ là của anh ta. Dù cô có hận có oán trách anh ta thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng thích người khác, nhất là đang ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Quý Bạc Thần: "Thi Nhĩ ——"

Lương Thi Nhĩ: "Giữa chúng ta chắc là không cần thiết phải gặp lại nữa, mời anh ra ngoài cho."

Khóe miệng Quý Bạc Thần khẽ run, không đè nén được cơn giận trong lòng: "Anh ra ngoài để cậu ta ở lại đây sao?"

Lương Thi Nhĩ lạnh nhạt nói: "Chuyện này không liên quan đến anh."

"Không liên quan đến anh?" Sắc mặt Quý Bạc Thần bỗng chốc trống rỗng, dáng vẻ của anh ta tựa như đang không nghĩ ra vì sao chuyện này lại không liên quan đến mình.

"Em là vợ của anh, nếu muốn chăm sóc thì cũng là anh chăm sóc em. Cậu ta không được ở đây, em cũng không thể ăn đồ ăn cậu ta nấu!" Anh ta sải bước tới bên cạnh cô, nắm chặt lấy bả vai cô, "Lương Thi Nhĩ!"

"Quý Bạc Thần, chúng ta đã ly hôn rồi."

"Ly hôn rồi thì em có thể để cậu ta đến nhà chúng ta ư? Sao em có thể để cho cậu ta đến nhà chúng ta!"

"Anh đừng kéo cô ấy!" Giang Tự Xuyên bước tới đẩy anh ta ra, lo lắng nhìn sang Lương Thi Nhĩ, "Chị không sao chứ?"

Quý Bạc Thần nhìn vợ của mình được người khác che chở trước mắt, đôi mắt đỏ bừng vì tức tối, "Mẹ kiếp, cậu cút cho tôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!