Xuống phía trước là lối đón taxi, Lương Thi Nhĩ đi nhanh vài bước, vừa bắt kịp thời gian vào thang máy.
Lúc quay người lại, qua cửa kính của thang máy cô nhìn thấy Giang Tự Xuyên đang đứng cách đó không xa. Trong sân bay người đến kẻ đi, nhưng chiều cao nổi bật của anh khiến người ta không thể nào không tập trung tầm mắt vào người anh.
Còn anh khi thấy cô nhìn mình thì mang theo vẻ mặt ũ rũ chỉ chỉ vào điện thoại di động.
Thang máy đi xuống, anh rời khỏi phạm vi tầm mắt của cô.
Lương Thi Nhĩ thở hắt ra một hơi, cảm thấy người này thật khó "Xử lý", anh tỏ tình quá thẳng thắn khiến cô không có cách nào tiếp lời.
Thanh niên bây giờ đều thể hiện tình cảm trực tiếp như vậy sao? Ting ——
Điện thoại di động đổ chuông.
Lương Thi Nhĩ mở khóa xem thử, quả nhiên là Giang Tự Xuyên gửi tin nhắn cho cô: [Đi đường cẩn thận, tôi có thể đợi.]
Lương Thi Nhĩ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lại thấy hơi buồn cười. Cô không trả lời tin nhắn của anh, ném thẳng điện thoại vào trong túi.
Sau khi lên taxi, Lương Thi Nhĩ về nhà trước để cất hành lý. Cô cũng không nghỉ ngơi mà lái xe đến bệnh viện Lâm Thu Vân đang nằm.
Trên đường đi, cô gửi tin nhắn cho Lương Vân Sâm. Hôm nay là thứ Bảy, cậu ấy không cần phải đi học, chắc chắn đang chơi điện thoại di động.
Quả nhiên, Lương Vân Sâm nhanh chóng hồi âm lại cho cô, báo cho cô biết hiện tại bố cô không có ở bệnh viện, buổi tối mới đến được.
Lương Thi Nhĩ yên tâm, lúc đến bệnh viện, cô đi sang bên cạnh mua một ít trái cây và hoa tươi mà Lâm Thu Vân thích, sau đó mới vào phòng bệnh.
Nhưng cô không ngờ sẽ gặp Quý Bạc Thần ở cửa phòng bệnh, anh đứng ở hành lang, cũng không biết là vừa tới hay là đang định rời đi.
Từ cái lần hai người gặp nhau ở Cục dân chính đến nay cũng đã hơn nửa tháng, bao nhiêu năm ở bên nhau, bọn họ hiếm khi xa cách lâu như vậy. Cho nên khi nhìn thấy đối phương, cả hai đều có một cảm giác mơ hồ.
Song cảm giác kia cũng nhanh chóng qua đi, vừa ra ngoài một chuyến về, Lương Thi Nhĩ cảm thấy tâm tình của mình đã thoải mái hơn rất nhiều, cô cũng cảm giác mình đã từ từ buông bỏ.
Trái lại Quý Bạc Thần không thể bình tĩnh được như cô. Mấy hôm nay mỗi lần về đến nhà đối mặt với căn nhà trống rỗng, anh không thể nào thích ứng nổi, cũng khó lòng tiếp nhận.
Nhưng anh biết Lương Thi Nhĩ vẫn đang tức giận. Sau khi biết cô ra ngoài du lịch, anh không tìm cô làm phiền nữa, anh cảm thấy giữa họ cần thời gian hòa hoãn lại.
"Thi Nhĩ, em về rồi à." Trông thấy cô tới, anh đi về phía cô hai bước, khó giấu được ánh sáng trong mắt.
Lương Thi Nhĩ hờ hững liếc nhìn anh, bây giờ cô cũng lười hỏi anh là vì sao phải xuất hiện ở đây làm những chuyện vô ích này, chỉ gật đầu: "Tôi đến thăm mẹ tôi."
"Tình trạng của mẹ rất tốt, bác sĩ nói tiếp tục quan sát là được, mẹ vừa mới ngủ đấy."
"Ồ."
Lương Thi Nhĩ vòng qua anh đi vào phòng bệnh, Lâm Thu Vân đúng là đã ngủ, em trai cô thì đang ngồi bên cạnh giường, cúi đầu chơi game.
Lương Thi Nhĩ đặt hoa quả xuống, vỗ nhẹ vào đầu Lương Vân Sâm. Cậu bé ngước mắt lên, chợt thấy chị gái mình bày ra vẻ mặt hung dữ.
Cậu ấy lập tức cụp đuôi, lí nhí nói: "Chị, lúc chị gọi điện chỉ hỏi là có bố ở đây không, đâu có hỏi là có anh rể ở đây không..."
Lương Thi Nhĩ hừ lạnh một tiếng, biết chắc cậu ấy đã bị Quý Bạc Thần mua chuộc rồi.
Cô quay đầu nhìn người đi theo sau lưng: "Anh đi được rồi."
Quý Bạc Thần không nhúc nhích: "Anh có thể nói với em mấy câu rồi đi không?"
Lương Thi Nhĩ muốn nói không được, nhưng trong lòng cũng biết rõ với cái tính của Quý Bạc Thần, cho dù cô có nói không được thì anh cũng sẽ đứng lì ở đây.
"Đi ra ngoài rồi nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!