Nửa tiếng sau, chú rể đến đón cô dâu, lễ chính thức vẫn chưa đến giờ, thợ chụp ảnh và quay phim tranh thủ thời gian dẫn đôi uyên ương ra ngoài chụp ảnh.
Phù dâu phù rể cũng đi theo, chụp được nửa chừng thì Ôn Diệp Lam chợt nhớ ra mình quên mang điện thoại. Hôm nay khách mời rất đông, tuy không cần cô dâu tự tay lo liệu mọi chuyện nhưng cô ấy cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó khó giải quyết.
Thấy cô ấy không có điện thoại bên mình cứ sốt ruột lo lắng, Lương Thi Nhĩ bèn nói sẽ giúp cô ấy về phòng lấy, dù sao ảnh chụp chung của phù dâu cũng đã xong.
Địa điểm chụp ảnh ở khu vườn phía Tây khách sạn, muốn về phòng phải đi qua khu vườn, sau đó lại đi qua một hành lang dài để đi thang máy.
Lương Thi Nhĩ nhấc váy đi về phía phòng, nhưng phải công nhận là bộ đồ hôm nay hơi khó di chuyển. Với tư cách là phù dâu, chiếc váy này là do Ôn Diệp Lam đặt may cho cô từ trước. Váy của ba phù dâu đều màu trắng, nhưng kiểu dáng khác nhau.
Chiếc váy của cô là váy liền trễ vai, tay phồng, ôm dáng, vì muốn hài hòa với chiều cao của cô dâu nên ba phù dâu đều đi giày cao gót giống cô dâu.
Bình thường Lương Thi Nhĩ cũng hay đi giày cao gót, nhưng chưa bao giờ đi giày cao như vậy, nên dù hiện tại đã cẩn thận di chuyển thì lúc bước lên bậc thang vẫn vô tình bị trẹo chân.
"Á——"
Trong tiếng kêu ngắn ngủi, may mà có một bàn tay từ phía sau đưa tới đỡ lấy cả cánh tay cô, mới không để cô ngồi bệt xuống đất.
Song mắt cá chân vẫn đau âm ỉ, Lương Thi Nhĩ sững lại mấy giây mới quay đầu nhìn người vừa giúp mình.
"Chân cô không sao chứ?" Người đó cúi đầu nhìn, hỏi.
Lương Thi Nhĩ thử cử động chân, may quá, vẫn cử động được. "Không sao, chắc không có gì nghiêm trọng, cảm ơn cậu."
"Sang bên kia ngồi nghỉ một lát đã." Đối phương vẫn đỡ tay cô, ra hiệu qua chỗ ghế dài ở hành lang.
Nhưng ghế dài cũng cách một đoạn, Lương Thi Nhĩ đi giày cao gót, muốn nhảy tới đó cũng khó.
Giang Tự Xuyên rõ ràng nhận ra sự khó xử của cô, nhưng bế cô qua thì có vẻ không thích hợp, anh do dự giây lát rồi nói: "Cô có thể cởi giày ra trước."
Nói rồi anh ngồi xổm xuống giúp cô giữ giày cao gót.
Lương Thi Nhĩ giật nảy mình, nhưng đầu ngón tay của anh đã chạm nhẹ vào quai giày cao gót của cô, chỉ cần cô nhấc chân lên là anh có thể cởi giày ra cho cô.
Có điều tư thế này khiến cô thấy hơi kỳ quặc, anh quá cao, quỳ một gối xuống như vậy càng khiến sự tồn tại của anh trở nên rõ ràng, quần tây hơi căng, cánh tay xắn áo sơ mi thấp thoáng vài đường gân xanh.
"Tôi tự làm được."
"Cô làm không tiện lắm đâu." Giang Tự Xuyên ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào cô, "Nhấc chân lên đi."
Đúng là không tiện thật, chiếc váy này bó sát vào người, muốn cúi người xuống để cởi giày còn thấy khó khăn.
Lương Thi Nhĩ chỉ đành tốc chiến tốc thắng, lại nói thêm một câu cảm ơn rồi để anh giúp cởi giày ra, sau đó dùng chân không bị thương dẫm xuống đất nhảy hai bước tới ghế dài ngồi xuống.
"Có cần đưa cô đến bệnh viện không?"
"Không cần. Nhưng mà... tôi có thể nhờ cậu một việc khác được không?" Lương Thi Nhĩ nói.
Giang Tự Xuyên đứng dậy, Lương Thi Nhĩ ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện đuôi tóc của anh không còn màu xanh nữa, lần trước chắc chỉ xịt màu để lên sân khấu thôi.
Cô chuyển tầm mắt, nói: "Vừa rồi tôi định đến phòng tân hôn của Diệp Lam lấy điện thoại cho cô ấy, bây giờ xem ra không tiện lắm, nên muốn nhờ cậu lấy giúp tôi. Thẻ phòng đây."
Giang Tự Xuyên hơi khựng lại: "Hay là xử lý vết thương ở chân cô trước đã."
"Không sao, tôi thấy không nghiêm trọng lắm, nghỉ một lát là đi được rồi." Lương Thi Nhĩ đưa thẻ phòng cho anh, "Diệp Lam đang cần điện thoại gấp, làm phiền cậu rồi."
Giang Tự Xuyên lại liếc nhìn mắt cá chân của cô: "Được rồi, vậy cô ngồi đây một lát nhé."
"Ừm, bọn họ đang chụp ảnh ở ngoài vườn." "Tôi biết rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!