Chương 27: (Vô Đề)

Sau khi màn đêm buông xuống, không khí trong quán bar càng trở nên sôi động.

Không ít người đứng dậy rời khỏi vị trí của mình, đi đến trên bãi đất trống bên cạnh bể bơi, lắc lư cơ thể hòa theo điệu nhạc.

Lúc Giang Tự Xuyên ngồi ở vị trí cũ uống cạn không biết bao nhiêu ly cocktail, chợt có một người đẹp tóc vàng đi tới, cúi người xuống bên cạnh anh thì thầm.

Giang Tự Xuyên nhanh chóng liếc mắt nói một câu xin lỗi từ chối khéo, người đẹp nghiêng đầu tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn cầm cái ly trên tay ra hiệu.

Giang Tự Xuyên cười nhạt, chạm ly với cô ta, người đẹp uống một ngụm rượu rồi xoay người đi.

Ôn Diệp Lam ngồi đối diện nhìn thấy hết toàn bộ quá trình, lộ ra biểu cảm "đúng là phung phí của trời".

"Bố mẹ cậu lo cậu độc thân cả đời cũng có lý đấy chứ."

Giang Tự Xuyên làm như không nghe thấy, hỏi cô ấy: "Hai người còn muốn uống rượu không?"

Ôn Diệp Lam: "Muốn." "Tôi đến quầy bar xem thử."

Giang Tự Xuyên đứng lên, ánh mắt anh dừng lại ở đôi nam nữ đang nói chuyện vui vẻ bên phải quầy bar, sắc mặt càng trầm xuống. Nhưng anh cũng không muốn nhìn tiếp nữa, trực tiếp đứng bên cạnh cô gái, gọi một ly Whisky với bartender trong quầy bar.

Giọng nói của anh thu hút sự chú ý của người bên cạnh.

Lương Thi Nhĩ quay đầu nhìn thấy anh, bèn nói: "Bloody Mary ở đây uống ngon đấy, cậu thử chưa?"

Giang Tự Xuyên nói chưa.

Lương Thi Nhĩ: "Vậy cậu uống thử xem." "Ừm, được."

"Đây là bạn cô à?" Đúng lúc này, chàng trai bên bên cạnh cô cất tiếng hỏi.

Tiếng Anh của chàng trai này mang theo chút khẩu âm đặc trưng của người Hàn Quốc, không quá nặng nhưng vẫn có thể nghe ra được.

Giang Tự Xuyên không đợi Lương Thi Nhĩ trả lời đã đáp lại: "Đúng vậy, tôi là bạn cô ấy."

Có lẽ giọng điệu của Giang Tự Xuyên không được thân thiện lắm, cũng có lẽ đối phương khá kiêng dè khi nhìn thấy ngoại hình của Giang Tự Xuyên, anh ta nhìn Lương Thi Nhĩ, cười hỏi: "Chỉ là bạn bè, không phải là bạn trai đúng không?"

Lương Thi Nhĩ lắc đầu: "Đương nhiên không phải." "Vậy sao, nhưng nhìn cậu ấy đẹp trai thế mà."

Lương Thi Nhĩ cũng liếc nhìn Giang Tự Xuyên, cười nói: "Quả thật rất đẹp trai."

Giang Tự Xuyên đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện một hồi, trên cơ bản là chàng trai kia nói đất nước của họ có chỗ nào chơi vui, đề cử cho cô, còn mời cô đến chỗ bọn họ chơi.

Nơi nào mà chẳng có nhiều chỗ để vui chơi?

Giang Tự Xuyên không nghe nổi nữa, dùng mu bàn tay chạm vào khuỷu tay cô: "Muốn về chưa?"

Hai người đang nói chuyện thì bị cắt ngang, Lương Thi Nhĩ quay sang nhìn anh: "Hả?"

Cô không nghe rõ, bèn nghiêng người về phía anh.

Bởi vì đã uống rượu nên gò má cô cũng dần phơn phớt ửng hồng, như tỏa ra từ trong da thịt. Hơn nữa khi cô mang theo chút tò mò khẽ nhướng mày, trên người bỗng toát ra một sức quyến rũ khó diễn tả thành lời.

Giang Tự Xuyên khựng lại, xem như đã biết vì sao chàng trai Hàn Quốc này cứ muốn kéo cô lại nói chuyện phiếm.

"Bữa tối chị cũng chưa ăn được bao nhiêu, về chỗ ăn thêm chút gì đi. Vừa rồi tôi có gọi thêm vài món, tranh thủ ăn không nguội."

Lương Thi Nhĩ quả thật đã đứng hơi mệt, bèn quay đầu nói với chàng trai kia một tiếng, sau đó cùng Giang Tự Xuyên đi về vị trí của bọn họ.

"Chị thích người này lắm à? Trò chuyện gì mà lâu thế?" Trên đường trở về, Giang Tự Xuyên hỏi một câu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!