Chương 24: (Vô Đề)

Nhiệt độ ở Bali quanh năm luôn duy trì ở mức 25-33 độ, nắng khá gắt, Lương Thi Nhĩ thay áo hai dây và quần ống rộng, trang điểm nhẹ rồi xuất phát.

Lúc cô ra ngoài, Ôn Diệp Lam và Triệu Minh Tuấn vẫn chưa dậy, nhưng cô vốn không định quấy rầy hai người họ nên cũng không có ý định gọi họ dậy.

Trước khi đến đây cô chỉ xem qua bản đồ hướng dẫn du lịch, có một số đảo và bãi biển nhất định phải check

-in, nhưng vì hôm qua đã di chuyển cả ngày, hôm nay cô cũng không có ý định đi check

-in khắp nơi, nên bắt xe đi thẳng đến một khu chợ.

Sau khi dạo quanh chợ một vòng, mua được rất nhiều đồ lặt vặt, cô lại tiếp tục tản bộ trên đường phố, cứ thế đi mãi đến khi gặp bãi biển.

Bên bờ biển có rất nhiều quán bar trên bãi cát, Lương Thi Nhĩ thấy khá nóng, bèn bước đại vào một quán gọi đồ ăn và cocktail. Cô dựa vào ghế sô pha nhỏ, cũng không nghĩ ngợi gì, ngồi ngẩn ngơ cả một buổi chiều.

Cảnh đẹp mênh mông bát ngát và hoàng hôn phủ kín chân trời khiến lòng người thư thái, Lương Thi Nhĩ thả lỏng đầu óc, mãi đến khi trời hơi tối mới luyến tiếc đứng dậy, chuẩn bị quay về.

Khi về đến biệt thự, Triệu Minh Tuấn và Ôn Diệp Lam ra ngoài vẫn chưa quay lại.

Hôm nay Lương Thi Nhĩ cũng đổ mồ hôi, bèn về phòng tắm rửa trước, vừa tắm xong quấn khăn tắm bước ra ngoài thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cô thoáng kinh ngạc, vừa nghĩ hai người kia ra ngoài không mang chìa khóa sao, vừa đi ra cửa.

Bên ngoài cổng lớn của biệt thự còn có một sân nhỏ, tiếng chuông cửa vừa rồi là vang từ cổng hàng rào của sân nhỏ.

Lương Thi Nhĩ mở cửa lớn trước, vừa bước ra khỏi cửa cô đã nhìn thấy Giang Tự Xuyên đứng bên ngoài cổng hàng rào.

Ở nơi đất khách quê người gặp được anh khiến cô thoáng chốc thấy khó tin, mãi đến khi người bên ngoài giơ tay vẫy chào, cô mới giật mình phản ứng lại.

"Sao cậu lại ở đây?"

Giang Tự Xuyên mặc áo đen, đội mũ lưỡi trai màu xanh hải quân, tay kéo vali, dáng vẻ rất thoải mái.

"Dạo này vừa bận xong nên muốn đi nghỉ dưỡng, nghe chị Diệp Lam nói chị ấy đang ở đây nên tôi cũng qua đây chơi vài ngày. Chị Diệp Lam không nói với chị sao?"

Hôm nay Lương Thi Nhĩ có liên lạc với Ôn Diệp Lam trên WeChat, nhưng không nghe cô ấy nhắc chuyện Giang Tự Xuyên sẽ đến đây, có điều bây giờ người ta đã đến rồi, cô đương nhiên không thể chặn anh ở ngoài cửa được: "Chưa nói, vậy cậu vào đi."

"Ồ, được."

Lương Thi Nhĩ đi vào trong: "Hai người họ ra ngoài vẫn chưa về." Giang Tự Xuyên rũ mắt nhìn cô, ừ một tiếng.

Hình như cô vừa tắm xong, mặc một chiếc váy hai dây rộng rãi thoải mái, vạt váy dài đến giữa bắp chân để lộ ra làn da trắng nõn mịn màng. Tóc cũng được quấn khăn, nhưng khăn không thể bao hết tất cả tóc, có vài lọn tóc lòa xòa rớt xuống, ướt sũng dính vào sau gáy cô, vẫn đang nhỏ nước.

Giang Tự Xuyên nhìn thấy giọt nước chảy dọc theo làn da của cô, chui vào cổ áo. Anh lập tức quay mặt đi, vành tai nóng lên.

"Cậu định ở lại đây à?"

Bỗng nghe người phía trước hỏi một câu, Giang Tự Xuyên khẽ ho một tiếng, đáp: "Chị Diệp Lam nói chỗ này có nhiều phòng, tôi... tiện ở lại không?"

Chỗ này rộng, phòng cũng nhiều, Lương Thi Nhĩ cũng không để ý có thêm người ở hay không.

"Trên lầu dưới lầu đều còn phòng, cậu tự chọn đi." "Được, cảm ơn chị."

"Cậu đi mà cảm ơn cô ấy, chỗ này cô ấy thuê mà." Lương Thi Nhĩ nói, "Tôi vào sấy tóc đây, cậu cứ tự nhiên."

"Ừm."

Sau khi vào phòng, Lương Thi Nhĩ cúi người lấy điện thoại trên giường, lúc này mới phát hiện trước khi cô đi tắm Ôn Diệp Lam đã gửi cho cô một loạt tin nhắn.

Cô ấy nói Giang Tự Xuyên đột nhiên tới Bali mà không hề báo trước, đến sân bay rồi mới gọi điện cho cô ấy. Rồi nói vì anh đến đột ngột nên chưa đặt phòng khách sạn, đến chỗ chúng ta ở tạm một đêm được không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!