Chương 22: (Vô Đề)

Sau khi rời khỏi công ty Thiên Lam, Lương Thi Nhĩ tìm một quán ăn để lót dạ.

Rõ ràng hôm nay chuyện ly hôn đã tiến thêm một bước, nhưng trong lòng cô vẫn còn chút bức bối, muốn tìm một nơi nào đó để giải tỏa.

Thế là cô gọi cho Ôn Diệp Lam, hỏi cô ấy bây giờ có rảnh không, ra ngoài uống rượu.

Không khéo là hôm nay Ôn Diệp Lam có việc nên đã về quê rồi.

Nhưng bạn thân muốn uống rượu, Ôn Diệp Lam làm sao có thể để cô đi một mình: "Vậy đi, tối nay livehouse của mình có buổi diễn, để mình bảo người giữ lại cho cậu chỗ VIP, rồi gọi thêm mấy anh chàng đẹp trai đến uống rượu với cậu

——"

"Dừng! Mình không muốn uống rượu với trai đẹp nào hết." Lương Thi Nhĩ ngẫm nghĩ rồi hỏi, "Nhưng mà, buổi biểu diễn tối nay có Blue Lion không?"

"Có chứ!"

"Vậy thì để dành cho mình một vé đi, mình đi nghe nhạc."

Cô không hứng thú với những ban nhạc khác, nhưng nếu có Blue Lion thì lại khác, cô vẫn chưa quên cảm giác sảng khoái khi nghe họ hát live nhiều lần trước đây, đó cũng là một cách giải tỏa áp lực tuyệt vời.

"À mà không cần VIP đâu, cho mình một vé thường là được rồi."

Có Blue Lion nên tất cả vé đã được bán hết. Nhưng là bà chủ, Ôn Diệp Lam dĩ  nhiên có thể sắp xếp người đưa Lương Thi Nhĩ vào trong. Đến nơi thì buổi diễn đã bắt đầu được một lúc.

Hôm nay không phải là buổi diễn của một ban nhạc duy nhất, tổng cộng có ba ban nhac, Blue Lion diễn cuối, hiện tại vẫn chưa đến lượt Blue Lion diễn.

Lương Thi Nhĩ cảm ơn người đưa cô vào, sau đó tự mình chen vào giữa đám đông.

Vì đến muộn nên bây giờ chen lên phía trước hơi khó. Nhưng trùng hợp là khi  ban nhạc thứ hai biểu diễn, họ đã khuấy động đám đông bằng chơi trò "tàu lửa".

Trò tàu lửa này sẽ có một người đứng ra dẫn đầu, nhiều người phía sau xếp t hành hàng khoác vai nhau, nối đuôi nhau như đoàn tàu lao vào giữa đám đông, đi vòng vòng dưới sân khấu.

Trước đây khi đến các lễ hội âm nhạc Lương Thi Nhĩ cũng từng thấy khu vực bên ngoài VIP chơi trò này.

Cô bị đám đông xô đẩy, từ từ di chuyển, vô thức đã đến được vị trí ở mấy hàng  ghế đầu. Bên cạnh cô có mấy cô gái ăn mặc rất sành điệu, đang nhún nhảy theo điệu nhạc, dễ dàng cuốn cô vào bầu không khí này.

"Á á á á á Lion!" "Đến rồi đến rồi!!" "Anh Xuyên!!" "Lion! Lion! Lion!"

Hơn mười phút sau, ban nhạc thứ hai kết thúc màn trình diễn, đèn tắt, nhưng sự hào hứng của mọi người bên dưới không hề giảm đi, thậm chí càng lúc càng hừng hực, gào thét về phía sân khấu.

Lương Thi Nhĩ ngước mắt nhìn lên sân khấu, chợt thấy ánh đèn sáng lên, màu xanh lam và vàng hòa quyện vào nhau tạo ra một bầu không khí dịu dàng mà nồng nhiệt bao trùm người trên sân khấu.

Tim cô bỗng dưng đập mạnh, bởi vì tiếng nhạc dạo đã vang lên.

Màn mở đầu của Blue Lion tiếp nối sự nhiệt huyết của ban nhạc trước, là một khúc rock bùng nổ.

Mấy cô gái bên cạnh đã hoàn toàn phát cuồng.

Hôm nay Lương Thi Nhĩ không uống rượu, không thể vừa hò hét vừa nhún  nhảy như bọn họ, nhưng cảm xúc cũng bị lây nhiễm. Nhìn khung cảnh sôi động trên sân khấu, cô cảm thấy cơ thể và tinh thần cũng trôi dạt theo âm nhạc, như tìm được một cách giải tỏa hữu hiệu nhất trong khoảng thời gian gần đây.

Bây giờ cô không muốn nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần tận hưởng âm nhạc là được.Bầu không khí sôi động cuồng nhiệt, đốt cháy và kích động lòng người.

Đây chính là bầu không khí chủ đạo của Blue Lion, cũng là bầu không khí mà  Giang Tự Xuyên quen thuộc nhất, anh có thể dễ dàng đáp ứng sự mong đợi và nhiệt tình của tất cả mọi người.

Cho đến khi…anh nhìn thấy người đó giữa đám đông.

Có một khoảnh khắc, anh cảm thấy có lẽ vì mình nhớ một người đến phát điên nên mới mới xuất hiện ảo giác như vậy.

Nếu không, giữa vô vàn con người thế này, tại sao anh lại chỉ nhìn thấy mỗi bóng hình cô?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!