Chương 20: (Vô Đề)

Nói xong Giang Tự Xuyên mới nhận ra là không ổn. Anh lập tức chữa lại: "Ý tôi là phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, giống như phòng mẫu vậy, không có gì riêng tư cả."

Lương Thi Nhĩ: "Không sao, tôi không cần xem phòng ngủ đâu." "Ờ... vậy thôi."

"Vậy coi như tham quan xong rồi nhỉ, tôi hỏi cậu vài câu về những vấn đề sinh hoạt thường ngày được không?"

"Được, ngồi xuống nói chuyện đi."

Giang Tự Xuyên hỏi cô muốn uống gì, Lương Thi Nhĩ chọn cà phê. Thế là anh  đứng bên tủ ly tách, vừa kể lại cuộc sống thường ngày của mình vừa pha cà phê cho cô.

Cuộc sống của anh thật ra cũng không có gì phức tạp, sáng tác nhạc, tập luyện, biểu diễn... ngoài mấy chuyện chuyên môn ra thì hầu như đều dành thời gian cày game.

Lương Thi Nhĩ ghi chép lại vài điều cơ bản, trầm ngâm một lát rồi lẩm bẩm: "Sao cứ thấy cuộc sống của cậu không có chỗ trống nào cho tình yêu vậy nhỉ..."

"Hả?" Giang Tự Xuyên suýt làm rơi cái ly trên tay, anh quay lại nhìn cô với vẻ kinh ngạc, "Gì cơ?"

Lương Thi Nhĩ nói: "À, tôi đang nghĩ là nếu nhân vật chính là một ca sĩ như cậu thì sẽ sắp xếp thời gian yêu đương với nữ chính như thế nào. Đúng rồi, cậu đã từng yêu đương chưa?"

"Hả? Tôi... tôi chưa từng."

Lương Thi Nhĩ ngạc nhiên ngước mắt, nhưng người trước mặt đã quay lưng lại. Anh vẫn tiếp tục động tác pha cà phê, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vành tai đỏ ửng thì không thể nào giấu diếm được.

Lương Thi Nhĩ khẽ nhướn mày, tìm thấy chút thú vị trong sự lúng túng của anh. Không ngờ Giang Tự Xuyên lại thẹn thùng vì chuyện này.

"À... ra là vậy, được rồi."

"Giọng điệu chị thế này là sao? Tôi chưa từng yêu đương cũng không được à?" Giang Tự Xuyên pha xong cà phê thì đặt trước mặt cô, vẻ mặt vẫn còn hơi mất tự nhiên.

Lương Thi Nhĩ thấy cậu nhóc này cũng khá thú vị, cô cười nói: "Không, tôi đâu  có nói là không bình thường, chỉ là cứ tưởng với điều kiện của cậu thì hẳn sẽ có khối cô mê chứ."

Nghe vậy, sắc mặt Giang Tự Xuyên càng thêm mất tự nhiên, không phải vì bối rối mà là vì lời khen của người trước mặt khiến trong lòng anh nở hoa nhưng phải cố gắng kiềm chế lại.

Anh nhấp một ngụm cà phê: "Người ta thích tôi đâu có nghĩa là tôi phải thích lại... với cả tôi cũng bận rộn lắm, không có thời gian yêu đương."

"Thế à... tôi hiểu rồi."

Sau đó Lương Thi Nhĩ không hỏi về chuyện tình cảm của anh nữa, mà chuyển sang hỏi chuyện liên quan đến âm nhạc thường ngày, để tiện sắp xếp cốt truyện hơn.

Nói chuyện thêm một lúc, cô cũng đứng dậy ra về.

Giang Tự Xuyên tiễn cô xuống hầm xe, nhìn theo xe cô rời đi rồi mới quay lại phòng khách.

Bó hoa cô mua vẫn nằm trên bàn trà, anh nhìn mà tâm trạng cứ hân hoan, bước tới tháo bỏ lớp giấy gói, tìm một chiếc bình rồi nhét hết cả vào.Hôm nay trời trong xanh không một gợn mây, vậy mà lúc Lương Thi Nhĩ lái xe về thì bầu trời lại dần âm u, có vẻ sắp mưa.

Trước khi cơn mưa tầm tã ập đến, cô đã về tới khu chung cư của mình, vừa đỗ xe xong vào thang máy thì thấy vài tin nhắn WeChat.

Là của Giang Tự Xuyên, anh gửi một tấm ảnh rồi nhắn thoại: "Rất đẹp, cảm ơn chị."

Lương Thi Nhĩ mở ảnh ra xem, thấy bó hoa được cắm trong bình, cũng không cắt tỉa cành lá gì cả, cứ thế nhét nguyên bó vào bình hoa.

Cô thấy buồn cười, nghĩ thầm anh chàng này chắc chưa cắm hoa bao giờ, cô  cũng hồi âm bằng tin nhắn thoại: "Cắm kiểu đó chắc hoa không sống nổi lâu đâu."

Giang Tự Xuyên trả lời: [?]

Ting, cửa thang máy mở ra, Lương Thi Nhĩ vừa bước ra vừa bấm điện thoại: "Phải tỉa bớt lá rồi cắt xéo gốc cành nữa, sau đó. "

Lương Thi Nhĩ đang nói dở thì đột nhiên im bặt, nhìn thấy người xuất hiện trước cửa nhà, cô thả điện thoại xuống.

Ting, điện thoại lại báo tin nhắn mới, chắc là Giang Tự Xuyên hỏi cô sau đó thế nào, nhưng bây giờ Lương Thi Nhĩ chẳng còn tâm trạng đâu mà trả lời, cô nhìn thẳng vào người trước mắt: "Anh tới đây làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!