Chương 2: (Vô Đề)

Mười hai giờ đêm, bữa ăn khuya cũng sắp kết thúc.

"Thi Nhĩ, điện thoại cậu hết pin rồi à?"

Ôn Diệp Lam bỗng nhiên ghé sát lại hỏi cô.

Lương Thi Nhĩ: "Không biết, ở trong túi ấy."

"Quý Bạc Thần nói gọi cho cậu mà cậu không bắt máy, hỏi bọn mình đang ở đâu, mình gửi địa chỉ rồi."

Điện thoại của cô để chế độ im lặng, lúc lấy ra xem thử thì phát hiện mười phút trước Quý Bạc Thần có gọi cho cô thật, hơn nữa một phút trước anh còn nhắn tin cho cô nói: [Mười phút nữa anh đến nơi.] Vậy là anh cũng sắp đến rồi.

Lương Thi Nhĩ không muốn biểu hiện ra trước mặt mọi người mình đang có gì khác thường với anh, bèn cầm túi xách, nói với những người có mặt là mình phải đi trước. Ôn Diệp Lam nói bọn họ cũng ăn xong rồi, cùng nhau ra ngoài đi.

Thế là cuối cùng cả đám người cùng Lương Thi Nhĩ đứng đợi ở cửa, cũng may là chưa tới mấy phút đã thấy một chiếc xe thể thao màu đen từ ngã tư rẽ vào, dừng lại trước mặt bọn họ.

Ghế lái mở ra, một người đàn ông mặc sơ mi bước xuống.

Người đến có vẻ ngoài điển trai, dáng người cao lớn, khiến người khác phải trầm trồ cảm thán ngay từ ánh nhìn đầu tiên, quả thực xứng với cái danh "nam thần của khoa".

"Anh Yêu, Diệp Lam."

Người đàn ông bước tới, chào hỏi hai người bạn cũ.

"Bạc Thần, dạo này cậu bận rộn quá nhỉ, muộn thế này rồi mà vẫn còn tăng ca, lần sau có thời gian phải cùng nhau ăn bữa cơm đấy nhé."

Quý Bạc Thần nhìn thoáng qua Lương Thi Nhĩ rồi đáp: "Được, lần sau tôi mời."

"Quyết định vậy đi."

Sau khi chào hỏi qua loa, Quý Bạc Thần cầm lấy túi xách của Lương Thi Nhĩ: "Lên xe thôi."

Vẻ mặt của Lương Thi Nhĩ khá nhạt nhẽo, cô không đáp lời, chỉ quay sang chào tạm biệt mọi người: "Tôi đi trước nhé."

"Vâng ạ, tạm biệt chị Thi Nhĩ."

Nhậm Kha nhe hàm răng trắng toát vẫy tay.

Nghe vậy, tầm mắt Quý Bạc Thần tự nhiên chuyển sang mấy chàng trai phía sau. Thực ra lúc vừa xuống xe anh đã chú ý tới rồi. Mấy chàng trai này rất đặc biệt, trong đó có một gương mặt cực kì nổi bật càng khiến người ta khó lòng bỏ qua.

Gương mặt ấy lúc này đang nhìn anh, ý thức được anh cũng đang nhìn mình, người nọ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

Quý Bạc Thần đáp lại tương tự, sau đó kéo Lương Thi Nhĩ lên xe.

—— "Mấy người kia là ai vậy?"

Chiếc xe hòa vào làn đường, trong không gian yên tĩnh, Quý Bạc Thần mở miệng hỏi một câu.

Lương Thi Nhĩ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ban nhạc biểu diễn ở chỗ Diệp Lam tối nay."

"Ồ."

Sau hai câu ngắn ngủi, trong xe lại rơi vào im lặng.

Trong mắt người ngoài thì tình cảm của hai người họ rất tốt. Nhưng trên thực tế, bọn họ đã chiến tranh lạnh gần một tuần rồi. Mà kiểu chiến tranh lạnh kéo dài này đã xảy ra rất nhiều lần trong một năm đổ lại đây. Cả hai đều mệt mỏi khi phải ứng phó, nhưng lại không thể không ứng phó.

"Thi Nhĩ, chúng ta đừng như vậy nữa được không?"

Xe chạy vào khu chung cư, dừng lại trong gara, Quý Bạc Thần nhìn cô nói, "Chúng ta làm hòa đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!