Thành phố Minh Hải đã chính thức vào thu, lá cây ngô đồng chuyển vàng, bắt đầu xào xạc rơi xuống, có chiếc bị bánh xe lăn qua, có chiếc cuốn theo chiều gió, tựa như bướm vàng đang khiêu vũ giữa không trung.
Lương Thi Nhĩ ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn sắc thu ngày càng nồng đậm, trong lòng mờ mịt hoang vắng.
"Mấy ngày nay cậu cứ ở lại căn hộ của mình, mình sẽ ở cùng cậu." Ôn Diệp Lam bên cạnh nói.
Lương Thi Nhĩ: "Cậu cứ bận việc của mình đi, không cần phải ở cùng mình đâu, mình đã ổn rồi."
"Chân cậu vẫn còn bị thương mà."
"Không nghiêm trọng lắm, hơn nữa ban ngày còn có hộ lý mà, không cần cậu đâu."
Ôn Diệp Lam biết tuy giọng điệu của cô bình tĩnh nhưng nội tâm vẫn đang gào thét cuộn trào, cô ấy thở dài hỏi: "Bên phía Quý Bạc Thần cậu định giải quyết thế nào?"
"Bây giờ mình không muốn gặp anh ta."
"Mình biết cậu không muốn gặp nên mới đến ở nhà mình, để cho cậu ta không tìm được. Ý mình là sau khi cậu khỏi rồi thì định làm thế nào?"
"Đương nhiên là làm thủ tục ly hôn."
Đèn đỏ, Ôn Diệp Lam dừng xe, quay đầu nhìn cô.
Nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra dạo này cô đã gầy đi, bây giờ nhìn từ góc độ này mới thấy cơ thể cô mỏng manh như tờ giấy.
Ôn Diệp Lam có chút xót xa: "Có chuyện gì cần giúp thì cậu cứ nói với mình." "Cảm ơn cậu, Diệp Lam."
Ôn Diệp Lam bất đắc dĩ: "Chúng ta là bạn thân mà, cảm ơn gì chứ."
Căn hộ này là bố mẹ Ôn Diệp Lam mua cho cô ấy từ hồi học đại học, không lớn lắm, hồi trước mua là vì nó nằm giữa trung tâm thành phố và trường đại học của Ôn Diệp Lam, vừa tiện đường đi học lại tiện đi chơi.
Sau khi tốt nghiệp Ôn Diệp Lam rất ít khi đến đây, hôm qua biết Lương Thi Nhĩ muốn xuất viện sớm nên cô ấy mới cho người dọn dẹp qua.
Tối hôm dọn vào, Lương Thi Nhĩ thấy có một đống cuộc gọi và tin nhắn của Quý Bạc Thần. Cô chọn trả lời tin nhắn WeChat của anh.
[Đừng đến tìm tôi, tôi muốn yên tĩnh dưỡng thương, cũng muốn bình tĩnh lại. Hy vọng anh cũng vậy.]
Trả lời xong cô tắt điện thoại, nằm ngả ra chăn rồi nhắm mắt ngủ.
Đêm hôm đó cô không ngủ được ngon giấc, nằm mơ rất nhiều, mơ thấy bố mẹ chơi đùa cùng em trai, còn bản thân trong mơ cùng tuổi với em trai thì lại đang đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát.
Sau đó cô lại mơ thấy cảnh mình đã trưởng thành, được một người yêu thương hết lòng hết dạ, đối xử với cô ân cần dịu dàng...
Cô rất vui, nhưng đến cuối giấc mơ người đó lại đột nhiên buông tay cô ra. Cô rơi xuống vực sâu, bỗng giật mình tỉnh giấc.
Trời đã sáng rõ, sau lưng Lương Thi Nhĩ ướt đẫm mồ hôi, cô gọi hộ lý vào. Hộ lý dìu cô đi rửa mặt, sau đó lại dìu cô đi ăn sáng.
Lương Thi Nhĩ không bật điện thoại, ăn sáng xong thì trở về giường. Trong căn phòng rèm cửa kéo kín mít, cô không có bất kỳ khái niệm nào về thời gian, cứ ngủ hết giấc này lại đến giấc khác.
Giấc cuối cùng là do bị hộ lý đánh thức, cô ngồi trên giường một lúc để hồi tỉnh lại, bấy giờ mới cảm nhận được cơn đói của mình.
"Cô Lương, tối nay cô muốn ăn gì để tôi đi mua cho cô."
Lương Thi Nhĩ: "Dìu tôi ra phòng khách trước đã." "Vâng, được ạ."
Cô vịn vào hộ lý, nhảy lò cò từng bước chậm rãi đến ghế sô pha trong phòng khách. Sau khi ngồi xuống, còn đang suy nghĩ xem nên ăn gì thì chuông cửa vang lên. Lúc này ngoài Ôn Diệp Lam ra thì cô cũng không nghĩ ra là ai sẽ đến đây. Nhưng khi bảo hộ lý đi mở cửa, cô lại đột nhiên nhớ ra, nếu là Ôn Diệp Lam thì cô ấy đã tự mở cửa đi vào rồi chứ?
Nghĩ đến đây, cô chợt thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở lối ra vào.
Người đến đội mũ lưỡi trai màu xám khói, đeo khẩu trang đen, khoác áo khoác đen trùm kín mít, chỉ chừa lại đôi mắt sáng rực nhìn về phía cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!