Bầu trời đen kịt không một ánh sao, ánh đèn ven đường sáng rực như ban ngày, con đường hun hút kéo dài vô tận.
Công viên giải trí thơ mộng trong kính chiếu hậu dần khuất xa, thu nhỏ thành một chấm sáng le lói, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Lương Thi Nhĩ lái xe trên con đường bằng phẳng, tầm nhìn tuy vẫn rõ ràng nhưng đầu óc lại rối như tơ vò.
Những hình ảnh cứ hiện lên trong đầu, lúc cô và Quý Bạc Thần vừa mới quen nhau, lúc kết hôn, lúc hưởng tuần trăng mật, lúc rảnh rỗi ở nhà nghỉ ngơi... Bao nhiêu ngày qua, những ký ức tưởng chừng đã bị cô vứt bỏ lại ùa về trong tâm trí chỉ bởi vì một tin nhắn.
Cô không biết phải diễn tả cảm giác lúc này ra sao, có lẽ là đột ngột rơi xuống đáy biển sâu, sóng cả cuồn cuộn tuy không vỗ vào người nhưng áp lực nặng nề của nước đã khiến cô nghẹt thở.
lồng ng. ực tưởng chừng như sắp nổ tung ra. Brum——
Điện thoại bỗng đổ chuông, Lương Thi Nhĩ theo phản xạ đưa tay bắt máy, cũng chẳng buồn xem là ai gọi đến.
"Alô."
"Chị đang bận à?" Giọng nói của Giang Tự Xuyên vang lên trong xe. Lương Thi Nhĩ: "Không, tôi đang lái xe."
"Ồ, tôi định nói với chị là mai tôi rảnh cả ngày, chuyện bữa trước... chị muốn đến chỗ tôi tìm tư liệu, nếu chị có thời gian thì cứ qua nhé."
Giọng nói của Giang Tự Xuyên lúc gần lúc xa.
Lương Thi Nhĩ vốn không để tâm đến anh nói gì, chỉ "ừ" cho qua chuyện.
Cô đưa tay xoa huyệt thái dương, định nói thêm câu "Để tôi xem tình hình đã" thì bất ngờ cảm nhận có một luồng ánh sáng mạnh từ bên hông quét qua.
Cô vô thức liếc mắt sang, đồng tử bỗng co rút lại, lập tức đánh tay lái. Rầm——
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Trời đất quay cuồng, Lương Thi Nhĩ bị lạc tay lái sau một cú va chạm mạnh...Bên kia, Quý Bạc Thần sau khi rời khỏi công viên giải trí thì gọi xe đến thẳng chung cư Thiên Viên.
Vừa bước vào cửa anh đã thấy Vu Gia Gia mắt đỏ hoe ngồi trên sô pha.
"Quý Bạc Thần, cuối cùng anh cũng tới rồi." Cô ta chạy đến ôm lấy eo anh nức nở, "Vừa nãy ở bệnh viện em cứ tưởng không giữ được nữa..."
Quý Bạc Thần đứng thẳng người, rũ mắt nhìn cô ta, hỏi: "Em có thai thật sao?"
"Đúng, đúng vậy." Nhắc đến chuyện này, Vu Gia Gia lau nước mắt, nhìn anh với vẻ vui mừng: "Em cũng rất bất ngờ, bởi vì kinh nguyệt của em không đều, tháng trước đến chậm em cũng không nghĩ nhiều, hôm nay cảm thấy không khoẻ mới đến bệnh viện khám thử, không ngờ lại mang thai."
Quý Bạc Thần: "Vậy, bác sĩ nói sao?"
"Bác sĩ khám rồi, bảo là không có gì đáng ngại, nhưng một hai tháng tới phải chú ý dưỡng thai, như vậy mới tốt cho thai nhi." Vu Gia Gia ôm chặt lấy anh không buông, gò má ửng hồng, "Em cũng không ngờ... lại có chuyện bất ngờ thế này."
Vừa dứt lời, tay cô ta đã bị hất ra.
Thấy vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm không vui vẻ tí nào, sự phấn khích trong lòng Vu Gia Gia chợt nguội đi: "Sao vậy ạ? Anh... anh không vui à?"
"Hôm đó em không uống thuốc sao?"
Vu Gia Gia mím môi đáp: "Em... em uống rồi."
Sắc mặt Quý Bạc Thần càng thêm lạnh lẽo: "Em chắc chắn đã uống rồi?"
Vu Gia Gia vẫn gật đầu. Chuyện đã qua rồi, cô ta nào dám thừa nhận là mình nói dối. Chuyến công tác hôm ấy anh uống say, cô ta lên phòng pha thuốc cho anh, sau khi anh uống thuốc xong cô ta ở lại chăm sóc anh thêm một lúc, sau đó... cô ta đã tự trèo lên giường của anh.
Sáng hôm sau anh trầm mặc hồi lâu rồi bảo cô ta uống thuốc tránh thai đi. Cô ta giả vờ uống, nhưng thực chất đã ném đi, âm thầm đánh cược một phen... không ngờ lại trúng thưởng.
Vu Gia Gia: "Nhưng mà, nhưng mà bác sĩ bảo thuốc cũng không thể trăm phần trăm tránh thai được. "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!